Mộng Nam Kha

Chương 9: Được chở che

Trước Sau

break
Sau gần mười ngày miệt mài trèo đèo lội suối thì cả hai cũng đến được một làng nhỏ ven núi. Làng này chỉ có khoảng hai mươi hộ dân nhưng lại có vẻ rất yên bình.

Chân Bảo Ngọc đã sưng vù sau những tháng ngày vất vả. Tạ Diên Bình cũng không nỡ lòng nên quyết định tìm một chỗ trú thân cho nàng nghỉ ngơi vài ngày.

Trong làng không có quán trọ song người làng đều rất tốt bụng. Một bà lão sống cùng vợ chồng cháu trai đã cho họ trọ lại nhà mình. Tuy nhiên, cả hai lại chỉ có chung một căn phòng sau đôi mắt hấp háy của bà lão:

- Cả hai không phải là huynh muội. Chắc là cặp tình nhân bỏ nhà trốn đi! Ta nói phải không?

Gương mặt xinh đẹp của Bảo Ngọc đỏ ửng còn Tạ Diên Bình cũng bối rối không kém. Nói họ là tình nhân đương nhiên không phải, nhưng huynh muội cũng không giống. Có người anh nào lại giữ khoảng cách với em gái mình đến thế này chăng?

Chỉ có người cháu trai là điềm tĩnh mời cả hai vào phòng. Họ còn chu đáo mang ra cho hai người mấy chiếc bánh bao còn nóng hổi. Vào tới phòng mà mặt Bảo Ngọc vẫn còn ửng đỏ, Tạ Diên Bình chỉ biết vội vàng nói thật nhanh:

-Tôi ra ngoài giúp Ngưu huynh chẻ củi. Cô nương cứ nghỉ ngơi đi!

Hơn mười ngày lang bạt theo chân Tạ Diên Bình, Bảo Ngọc cũng học được một số điều. Nàng biết nướng cá, hái quả dại ăn được trong rừng. Bảo Ngọc còn mày mò tìm được vài thứ giống như sợi để may lại áo cho Tạ Diên Bình nữa. Những đêm trong rừng sương giá, nàng vô thức quay người về chỗ nằm của hắn....Những giấc ngủ ngon dường như đã quay lại...Bảo Ngọc mơ hồ cảm nhận, chỉ cần có Tạ Diên Bình bên cạnh, nàng sẽ được an toàn...Rất an toàn.

Ngày hôm sau, Bảo Ngọc ngã bệnh. Nàng sốt rất cao. Đôi môi hồng khô nứt...Khi mơ màng nàng vẫn mơ hồ nhận thấy đầu mình đang dựa vào bờ vai của ai đó...Có người đang đút từng ngụm nước đắng ghét vào miệng Bảo Ngọc. Giọng nói của ai mơ hồ bên tai như là đang trấn an vỗ về...Không phải là cha...Cũng chẳng phải là vị hôn phu ngày trước của nàng.

Bốn, năm ngày sau Bảo Ngọc mới hạ sốt...Diên Bình thở phào nhẹ nhõm hơn một chút. Toàn bộ số tiền trong người đều đã xài hết. Hắn quyết định theo Ngưu ca vào rừng đốn củi, săn thêm thú kiếm lại tiền lộ phí. Ngưu tẩu mang thuốc vào cho Bảo Ngọc, dịu dàng:

-Muội muội...Uống thuốc này.

Sau chén thuốc còn có một ít quế chi để Bảo Ngọc ngậm trong miệng cho mau lại sức nữa. Loại quế chi này tuy không cao cấp như ngày xưa Bảo Ngọc từng dùng nhưng cũng rất đắt. Tình cảnh bây giờ của họ lại....Bảo Ngọc không khỏi e dè, hỏi Ngưu tẩu:

-Ngưu tẩu, số quế chi này là...

-À...Hôm trước Diên Bình huynh đệ được chia một ít tay gấu đã đổi nó cho muội. Nghe Ngưu đại ca của ta nói, ba cái tay gấu mới đổi được một ít quế chi này. Tướng công của muội rất thương muội đó!

-Huynh ấy ...–Má Bảo Ngọc lại hồng lên. Nàng lúng túng- Huynh ấy...không phải là...

-Không phải là tướng công của muội phải không? –Ngưu tẩu cười cười- Nhưng rõ ràng là Bình huynh đệ có cảm tình với muội mà. Vị tướng công như vậy không dễ kiếm đâu. Hắn mới ở đây vài ngày mà các cô gái chưa chồng làng ta đều đã hỏi về hắn rồi đây. Muội nắm trong tay thì phải nắm cho chặt...

-Nhưng mà...muội...

-Làm thân đàn bà như chúng ta, có tướng công tốt là được rồi –Giọng Ngưu tẩu chùn xuống- Có mấy ai khi bệnh mà được tướng công của mình lo lắng như muội đâu.

Ngưu tẩu đã ra ngoài nhưng câu nói: “suy nghĩ kỹ đi!” của nàng ta chợt là Bảo Ngọc phải suy nghĩ.....Nàng không phủ nhận, hình bóng Tạ Diên Bình trong lòng mình bây giờ là vô cùng đậm nét. Nhắm mắt lại, Bảo Ngọc cũng nhớ đến hắn...Trái tim thiếu nữ, lần đầu tiên đập lên những nhịp rộn ràng như thế...Liệu....liệu Tạ Diên Bình công tử có tình cảm gì với mình không?

Cánh cửa lều bật mở. Tạ Diên Bình bước vào. Trên tay là một ít hoa quả và một số nấm rừng, hắn nhẹ nhàng:

-Nàng ăn gì chưa? Bệnh tình đã thế nào rồi?

....
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc