Câu nói của Trịnh Liệt khiến Lâm Vĩnh Túc có phần khó hiểu, bởi vì vừa rồi khi bế cô ra khỏi vòng tay của Paul Khải Ân thì Trịnh Liệt dường như rất dịu dàng, rất thâm tình.
Vậy nhưng lúc này đây, cả người Trịnh Liệt đều tỏa ra lãnh khí muốn giết người.
Là sao chứ? Vì sao hắn lại muốn giết người?
Lâm Vĩnh Túc thở dốc nhìn Trịnh Liệt đang nằm trên người mình, quần áo hắn đã có phần xộc xệch không thẳng lối. Lộ ra khuôn ngực rộng lớn rắng chắc, dày dặn.
Cô cắn cắn môi dưới đỏ mọng, Đôi mắt hướng sang bên khác, lẩn tránh ánh mắt đang rực lửa khao khát của Trịnh Liệt.
Trở về khách sạn. Trịnh Liệt không nhìn, ra lệnh cho tài xế.
Chiếc xe lăn bánh, mang theo cả sự hưng phấn và mong chờ.
*****************************
Trong căn phòng rộng lớn của khác sạn cao cấp
Căn phòng ở tầng cao nhất
Có một đôi nam nữa đang quấn quýt lấy nhau
Người đàn ông với cơ thể to lớn đang ép người phụ nữ dựa vào bức tường phía sau, hai người hôn lấy nhau cuồng nhiệt.
Người đàn ông giật phăng chiếc sáo sơ mi đang mặc trên người mình, vứt xuống đất.
Sau đó đưa tay ra phía sau người phụ nữ, hai tay đặt lên bờ mông cong cao của cô, nhào bóp một cái thật mạnh khiến cô rêи ɾỉ.
Đôi môi dây dưa một hồi lâu cuối cùng cũng rời ra, một sợi chỉ bạc kéo dài từ miệng của hai người.
Trịnh Liệt cúi đầu, dựa vào sát bên tai Lâm Vĩnh Túc, Lâm Vĩnh Túc liền xoay đầu muốn tránh khỏi làn hơi nóng bức người của hắn.
Dường như Trịnh Liệt thấy không vui vì hành động này của cô, ghé môi sát lại, liếʍ lấy vành tai đang đỏ lên của Lâm Vĩnh Túc: Đến lúc này mà em còn biết ngại? Sao lúc nãy với Paul Khải Ân lại không ngại? Hử? trong giọng điệu của Trịnh Liệt có mùi ghen tuông.
Lâm Vĩnh Túc thấy hắn hỏi vậy thì trong lòng có chút thoải mái.
Dù gì cũng là lần cuối, đúng không nhỉ? Khóe mắt Lâm Vĩnh Túc lóe lên tia lạnh lẽo cùng chắc chắn, nhưng rất nhanh giấu đi.
Cô cười nhìn hắn, hai tay ôm choàng lấy cổ hắn, hai má ửng lên một mảng hồng, nói: Là tôi cố tình làm cho anh ghen đấy. Lâm Vĩnh Túc nói xong thì không còn chút ngại ngùng gì nữa mà nhón chân lên, hôn lấy bạc môi của Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt cũng vươn lưỡi, nuốt lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn thơm tho của cô, sau đó rời khỏi, liếʍ liếʍ gò má trắng nõn, hai má Lâm Vĩnh Túc tê rần, nổi lên đỏ ửng.
Trịnh Liệt ôm lấy eo cô, đưa cô tới bên giường, ngã xuống trên người cô.Môi vẫn quấn quýt nhưng bàn tay hắn đã luôn vào bên trong áo của Lâm Vĩnh Túc. Nhíu mày một cái, Trịnh Liệt ngừng hôn, hắn nhìn Lâm Vĩnh Túc có chút khó chịu: Không mặc áo ngực?
Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt, cô biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì.
Trịnh Liệt thấy Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt im lặng thì trong lòng lại dâng lên cảm giác chán ghét, muốn hung hăng mà cho cô biết lễ tiết là như thế nào. Nói như vậy há chẳng phải vừa rồi cô nằm trên người Paul Khải Ân...
Trịnh Liệt tối sầm mặt lại.
Tay cởi lấy chiếc áo rách của Lâm Vĩnh Túc. Cởi luôn cả chiếc quần đáng ghét.
Đối với hắn bây giờ, chỉ cần là vật trên người cô, hắn đều cảm thấy đáng ghét.
Sau một khắc, trên dưới Lâm Vĩnh Túc đều đã bị cởi ra hết, trên người chỉ còn lại chiếc quần tam giác với hình mặt heo siêu dễ thương.
Khóe miệng Trịnh Liệt co giật.
Đã hiểu tại sao Paul Khải Ân vẫn chưa làm gì Lâm Vĩnh Túc rồi. Kể ra, chắc hẳn trên đời này chỉ có mình hắn là kẻ có thể kiểm soát được cảm xúc để không bị đứt gánh giữa đường khi gặp tình cảnh này thôi.
Trịnh Liệt gian nan chặc lưỡi một cái, sau đó liền giật ra luôn chiếc quần tam giác, mảnh giáp cuối cùng còn sót lại trên người Lâm Vĩnh Túc.
Lâm Vĩnh Túc theo bản năng khép chân lại, lại bị Trịnh Liệt nhanh chân hơn, chèn đầu gối mình vào giữa hai chân cô.
Dùng một chút sức, Trịnh Liệt đã đem hai chân Lâm Vĩnh Túc tách ra. Trịnh Liệt nhìn cô, thở gấp, phun ra hơi thở nóng hổi, nhũ hoa cô khẽ đung đưa, vẽ ra một bộ ngực với độ cong mê người, Trịnh Liệt nhịn không được liền há miệng dùng sức liếʍ láp một bên ngực, sau đó ra sức mà mυ"ŧ vào, bên còn lại thì dùng tay mà vuốt ve, mân mê.
Thật là mềm mại, trong lòng Trịnh Liệt thầm nghĩ. Lại nghĩ đến vừa rồi cô đã dùng sự mềm mại này để đối đãi với người đàn ông khác, Trịnh Liệt lại nổi lên một cơn không cam tâm, liền ngậm chặt lấy nhũ hoa, mυ"ŧ thật mạnh.
Aaa... Lâm Vĩnh Túc bất giác bị xúc cảm nhất thời đem đến, không khống chế được mà ưỡn ngực, rêи ɾỉ thành tiếng.
Trịnh Liệt nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thích thú của Lâm Vĩnh Túc, thì vùng bụng dưới hắn đã nổi lên phản ứng, thứ dưới đũng quần cũng theo đó căng trướng lên.
Đôi môi Trịnh Liệt không có chủ đích mà đi xuống vùng bụng phẳng phiu trơn mịn của Lâm Vĩnh Túc, rồi dừng lại khu tam giác thần bí.
Trịnh Liệt đưa một ngón tay vào bên trong.
Ân... Lâm Vĩnh Túc kêu lên.
Ngón tay Trịnh Liệt lạnh lẽo tiếp xúc với hoa huyệt non mềm ấm nóng khiến Lâm Vĩnh Túc giật mình muốn khép chân lại.
Nhưng ở giữa hai chân cô hiện tại chính là cả thân hình của Trịnh Liệt, làm sao có thể khép.
Trịnh Liệt đưa một ngón tay vào trong hang động đã nhiễm chút ướt át, ngón giữa mới xuyên vào bên trong được một phần ba, hắn liền cảm nhận được bên trong ẩm ướt đến mềm mại khít khao rồi.