Trong cơ thể đột nhiên có một ngón tay nhập vào làm cho Lâm Vĩnh Túc mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong khóe mắt dính nước mắt trong suốt, cô không biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu hấp dẫn, chỉ biết không ngừng rêи ɾỉ, theo mỗi lần ngón tay trườn vào, cô có cảm giác như mình sắp chết.
Ánh mắt u ám nhìn gương mặt thanh thuần trong tay mình bây giờ tràn ngập xuân triều, Trịnh Liệt tà tứ cong lên khóe môi, lại nhập vào hai ngón tay, bay nhanh trong hoa kính co rúm, cảm nhận được nhục bích non mềm của cô một trận lại một trận co rút đè ép ngón tay hắn, hắn một bên ấn lên viên trân châu cứng rắn, một bên để lên điểm cứng rắn nổi lên ở sâu trong vách hang kia, mạnh mẽ đè xuống ──
“A! A a a…” Lâm Vĩnh Túc cuối cùng cũng nhịn không được khóc rống thất thanh, ở trong cực hạn cao trào cô dường như thấy được có hàng ngàn bông pháo hoa bắn lên trong đầu mình, bàn tay người đàn ông dịu dàng mơn trớn mái tóc dài của cô, giống như cha cô trước đây vẫn vuốt ve đầu cô như thế, ôn nhu mà lại tinh tế.
“Cô có nhớ người cha hiền từ hết lòng vì gia đình của mình không? Có nhớ người mẹ uy nghi nhưng không kém phần quyến rũ của mình không? Một gia đình thật hạnh phúc…” âm thanh trầm thấp như đang thôi miên, mê hoặc tâm trí cô, trong mông lung cô dường như nhìn thấy được mái ấm kia, khi đó cô vẫn là ŧıểυ công chúa rất hạnh phúc, cô thích nhất mặt váy lụa trắng , cùng bố mẹ đi dạo ở trong vườn hoa tung tăng vui đùa.
“Bảo bối, không thích tôi làm vậy sao?” hắn hôn nhẹ lên cái cổ bóng loáng của cô, động tác ấy vô cùng ôn nhu đến ngay cả Trịnh Liệt cũng không nhận ra, “Em có cảm thấy không, nó đang cùng tôi kết hợp…”“Ân…” Lâm Vĩnh Túc mị nhãn như tơ, khó nhịn vặn vẹo thân thể, thân thể bị hắn dạy dỗ vô cùng mẫn cảm dễ dàng bị trêu chọc nổi lên phản ứng, chân cô không tự chủ được mở rộng ra, để dễ dàng cho hắn tiến vào.
Đúng là ŧıểυ yêu tinh, cô chủ động làm cho Trịnh Liệt quy đầu đang nằm bên trong cơ thể cô nhất thời lại trướng lớn vài phần, trượt ra rồi lại mãnh liệt va chạm, vừa lòng nghe thấy cô rêи ɾỉ, Trịnh Liệt hôn trụ môi cô, bàn tay vươn ra phía sau xoa nắn cặp mông mềm mại, ngón tay thô ráp lại luồn ra trước vuốt ve viên trân châu cứng lên.
Trong đầu Lâm Vĩnh Túc bây giờ đang vô cùng bấn loạn, lại còn nhắc đến bố cô làm cô càng thêm không tự chủ được mà vô thức giật mình, mới nhớ tới mục đích tới đây của mình.
Phải, là cô tới để xin hắn tha cho công ty của bố cô, là cô tới để lấy thân thể ra trao đổi cho công ty của ông được an toàn. Đã là ông thì dù là bất cứ chuyện gì, cô cũng sẽ không ngần ngại.
“Tôi...ân....Đồng ý với tất cả mọi điều kiện. Chỉ cần...Á...anh đừng động tới Lâm Noãn, thì...ưm... tôi tình nguyện..ân...làm trâu làm ngựa...aaaa....” cô bị hắn làm cả người như nhũn ra, toàn bộ thân thể mềm xuống thành một bãi xuân thủy.
Cô thật chặt , vừa nóng vừa mềm , làm cho hắn rốt cuộc cũng không thể nào tiếp tục dịu dàng, hạ thân không ngừng hướng nơi sâu nhất mà xâm nhập, mỗi lần xâm nhập đều dường như đem hết sức lực mà đâm vào, dùng toàn lực nhập vào chỗ sâu nhất, làm cho cô yêu kiều rêи ɾỉ không ngừng.
“Á… Liệt…á...” cô thất thần gọi tên của hắn.
“Được. Lời nói của em đã được tôi ghi âm lại, em đừng quên, từ bây giờ tôi nói gì em cũng phải nghe.” Trịnh Liệt nói xong, đem hai chân cô đặt trên vai, cuồng dã tiến lên, cảm giác được hoa tâm cô đột nhiên co rút mυ"ŧ chặt lấy hắn, không khỏi thích thú đến toàn thân đều run lên.
“sướиɠ...aaa....nữa....aaa...” khóe mắt Lâm Vĩnh Túc ẩm ướt, tay sờ soạng lung tung , giống như muốn bám víu vào cái gì, cô đang muốn suy nghĩ một chút hắn vừa nói cái gì thì lại bị hắn va chạm làm cho đầu óc trống rỗng.
Động tác Trịnh Liệt hơi ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt không còn đủ phân biệt trời trăng của Lâm Vĩnh Túc khẽ khép hờ hai mắt, sau đó dốc toàn lực, đâm thật mạnh mấy chục cái liên tiếp. Hắn đâm vào rút ra điên cuồng như dã thú động dục. khiến Lâm Vĩnh Túc khóc thét: Áaaaaa...... KHông...AAAAA....chết...chết mất...ưm...tôi ra...ra.... AAAAAAAA.....