Đúng là lý này.
Họ vốn không quen biết nhau, thậm chí còn chưa từng có một lời giới thiệu đàng hoàng nào. Cứ như thể ngay từ đầu, mối quan hệ giữa họ đã là giữa thợ săn và con mồi.
Hay có lẽ, là đối thủ.
Giờ đây, Cố Trà đã khác so với lần đầu tiên gặp mặt. Trì Đàm có thể cảm nhận điều đó rất rõ ràng.
Đêm đó cô tiếp cận anh với mục đích thôi miên, ôn nhu dễ gần, như một chú mèo con không có chút đe dọa nào. Ai nhìn cũng yêu thích, và anh là đàn ông, cũng không ngoại lệ.
Lần thứ hai gặp mặt, tại núi Nal , trên nền tuyết đóng băng uốn lượn, cô gái nhung tuyết vương trên vai, nói cười rạng rỡ bảo muốn anh chết, và nghĩ rằng anh nên lập tức chết quách đi .
Có khoảnh khắc, anh cảm thấy sự tàn ác đó trực tiếp đâm vào trái tim mình, muốn lăng trì xé nát anh . Thật bất ngờ anh lại khá thích điều đó.
Lần thứ ba, cồ nói không quen biết mình.
Trì Đàm cười nhạt.
Thật là đáng yêu.
Xem ra những ngày tháng trở về Khang Dụ Thành sẽ không nhàm chán.
Hai người không nói chuyện thêm.
Cố Trà yên tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng lật trang, tiếng động rất nhỏ, cũng không làm phiền người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh. Khi máy bay hạ cánh, cô đã đọc xong quyển sách , khép sách lại, nhẹ nhàng xoa xoa giữa hai đầu lông mày.
Máy bay vẫn đang lăn bánh, loa phát thanh vang lên giọng nói của tiếp viên. Cố Trà nhìn ra ngoài cửa sổ, Khang Dụ Thành sau bao lâu không gặp cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Giống như Thụy Sĩ, Trung Quốc cũng đang đổ tuyết.
Bầu trời xám xịt, những tòa nhà xa xa như ảo ảnh nổi trên biển.
Khi Cố Trà thu lại ánh mắt, cô chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Cố Lệnh. Anh làm mặt quỷ, ý là đang hỏi tại sao lại ngồi cùng Trì Đàm. Còn về Khương Sán, anh ta cau chặt mày, có chút bực bội không vui, cô không có tâm trí để tìm hiểu xem anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hành khách trên máy bay lần lượt rời đi. Trì Đàm vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích. Thân hình cao lớn thon dài của anh ta gần như chặn hết lối đi của Cố Trà . Cô nhàn nhạt liếc nhìn sườn mặt Trì Đàm, ra hiệu cho Cố Lệnh và Khương Sán đi trước.
Khi máy bay trống rỗng, Trì Đàm mới chậm rãi mở mắt, thẳng lưng ngồi đoan chính.
Trong số những người đàn ông mà Cố Trà từng gặp, có Cố Lệnh là công tử bột cà lơ phất phơ, có Khương Sán là phú nhị đại rộng rãi, tươi sáng, cũng có Nhạc Lâm là quân tử khiêm tốn, hoặc Cố Sâm là người trầm ổn, nội tâm.
Không một ai giống Trì Đàm, và Trì Đàm cũng không giống bất kỳ ai.
Giờ đây khi đối mặt trực tiếp, cô có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của anh ta : anh tuấn, hoàn mỹ, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, khí chất có chút u ám, lạnh lùng.
Nhìn cô, nụ cười có chút đầy suy tư, một khuôn mặt đẹp đến mức như tác phẩm xuất sắc nhất được chạm khắc tinh xảo. Có thể tưởng tượng sự xuất hiện của anh sẽ khiến giới danh môn vốn đã yên tĩnh bấy lâu của Khang Dụ Thành xao động đến mức nào.
Trong khoảng không đối diện im lặng, anh bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Trà , mở rộng lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Cố Trà nhướng mày nhìn động tác của anh.
Trì Đàm đặt một hộp đồ chơi nhỏ tinh xảo vào lòng bàn tay cô , khép các ngón tay cô lại, rồi cúi đầu một nụ hôn đặt lên cổ tay cô.
Cảm giác lạnh buốt. Cố Trà rũ mắt quan sát người đàn ông đang hôn mình.
Trì Đàm dường như rất hài lòng với "kiệt tác" của mình, lòng bàn tay ôn nhu vuốt ve nơi anh vừa hôn.
"Lần sau gặp lại."
Giống như một quý ông lịch lãm, đang hôn tạm biệt cô gái của mình.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Cố Trà . Cô lạnh nhạt rút tay về, giơ vật trong lòng bàn tay lên: "Đây là cái gì?"
Trì Đàm đã đứng dậy, sải bước dài. Trước khi rời đi, anh ném lại hai chữ : "Hợp với em."
Cố Trà nhìn chằm chằm vào vật trong tay một lúc, mở ra, đó là một hộp kẹo.
Vị anh đào. Anh ta nói hợp với cô.
Rốt cuộc hợp ở chỗ nào?
Hơn nữa, Trì Đàm đưa kẹo cho cô làm gì?
Cố Trà xuống máy bay không lâu, điện thoại trong tay rung lên. Một số lạ gửi đến một tin nhắn.
"Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, Cố Trà Trà."
Sinh nhật cô vừa qua không lâu, vì bận rộn chuyện bản đồ kho báu nên không thể có một buổi lễ trưởng thành đàng hoàng. Hộp kẹo này, coi như là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được.
Cố Trà đột nhiên không còn ghét bỏ nữa, bỏ cái món đồ chơi nhỏ mà vốn định vứt đi vào trong túi.
Trì Đàm ngồi trong xe, đến khi nhìn thấy Cố Trà ra khỏi sân bay mới nhàn nhạt ra lệnh: "Lái xe đi."
Tống Ưu cuối cùng cũng biết lão đại đang đợi điều gì.
Dường như vị đại ca này lại có hứng thú với tiểu thư Cố gia.
Thật là huyền ảo...
Trì Đàm ở ghế sau, nửa rũ mi mắt, bỗng nhiên nói khẽ: "18 tuổi, có thể yêu đương rồi."
Tống Ưu bị giật mình đạp mạnh chân ga, cuống quýt phanh xe, một tràng thao tác vừa hoảng vừa sợ.
Trì Đàm đổi tư thế ngồi, ngón trỏ đặt giữa hai lông mày, giọng nói trầm thấp: "Cẩn thận một chút, không muốn lương sao?"
"Xin lỗi lão đại." Tống Ưu cảm thấy dày vò, có cảm giác muốn bỏ xe mà chạy. Hắn vừa nghe thấy cái gì? Lão đại muốn yêu đương? Lại còn với Cố Trà ? Hai người họ chẳng phải là đối thủ sao? Lão đại không phải muốn thứ đồ kia của Cố gia sao? Mối nghiệt duyên này liệu có thể có kết cục viên mãn không?
Không kìm được mà não bộ mở rộng ra, hắn tự bổ sung một bộ phim truyền hình máu chó dài cả trăm tập, với kết cục đột ngột quanh co, biến thành dụ dỗ về nhà...
Tống Ưu: ???
Cảm thấy mình quá khó khăn.
Giọng Trì Đàm lạnh hơn chút: "Sao vẫn chưa chịu lái xe?"
Tống Ưu luống cuống tay chân nổ máy xe, âm thầm thề, không bao giờ dám làm tài xế cho Trương Sinh nữa. Mẹ nó, lái xe cho SA này quả thực là liều mạng mà!
Cố Lệnh và Khương Sán đang đợi Cố Trà ở bãi đỗ xe.
Thấy cô bình an vô sự, Cố Lệnh vội vàng tiến lên: "Thế nào, không bị Trì Đàm bắt nạt chứ?"
"Không có."
Cô liếc nhìn cổ tay trái, giờ vẫn có thể nhớ lại nụ hôn lạnh lẽo vừa rồi. Nhưng so với cái lạnh lẽo đó, trái tim cô bình lặng không gợn sóng, không hề xuất hiện một chút xao động hay rung cảm nào khi bị người đàn ông trêu chọc.
Ở điểm này, cô còn lạnh lùng hơn cả Trì Đàm.
Hoặc là, anh cũng đang gặp dịp thì chơi.
Độ cường của đối thủ, sự xảo quyệt của kẻ địch khiến cô đã lâu không còn ý chí chiến đấu sục sôi đến vậy.
Khương Sán định giúp cô đặt hành lý xuống, nhưng Cố Trà chặn lại: "Cảm ơn, tôi tự làm được."
Khương Sán cười chua chát , Cố Lệnh vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn cứ từ từ.
Ba người lên xe, Cố Lệnh lại bắt đầu nói như xe lửa: "Em không biết anh đã lo lắng đến mức nào đâu. Trì Đàm mà không thả người, mẹ nó ,anh sẽ xông lên làm làm gỏi luôn! Giờ chúng ta đang ở Khang Dụ Thành, Khang Dụ Thành là thiên hạ của ai? Của Cố gia chúng ta chứ gì nữa ! Trì Đàm dám ngang ngược à? Một giây dạy cho hắn biết làm người!"
Cố Trà ngoan ngoãn lắng nghe, đôi môi mím lại tạo thành một đường cong nhàn nhạt: "Cảm ơn anh trai đã bận lòng vì em, anh có thể yên tĩnh một chút được không?"
Cố Lệnh đôi khi cảm thấy, Cố Trà rất giỏi dùng mặt tươi cười để "đánh" người. Anh ta quả thực có chút sợ cô, lập tức ngoan ngoãn như gà con.
Trên đường về, Khương Sán xuống xe trước. Anh ta hàn huyên vài câu với Cố Lệnh, hẹn lần sau gặp lại.
Sau đó, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Cố Trà , tha thiết nói: "Hy vọng cô Cố có thời gian rảnh ghé thăm Khương gia."
Cố Trà ngồi trong xe, lịch sự gật đầu: "Cảm ơn, tôi sẽ đến "
Khương Sán vốn định nói thêm điều gì đó, nhưng cửa kính xe của Cố Trà đã chậm rãi kéo lên. Cố Lệnh lái xe đi, không đồng tình lắm với cách làm của cô: "Em thông minh như vậy, chắc chắn nhìn ra Khương Sán thích em. Trà Trà à, anh thấy em không nên quá lạnh nhạt. Dù sao sau này còn có khả năng qua lại làm ăn, đi lại nhiều hơn cũng tốt."
Cố Trà đang lật tạp chí, đó là tạp chí hàng đầu trong nước tên "Zom". Nữ diễn viên nổi tiếng Cao Văn Tâm là gương mặt trang bìa. Cô lật đến chuyên mục kinh tế tài chính ở trang sau, lướt mắt qua một cái, thờ ơ đáp: "Anh trai nói đúng, em nhớ rồi."
Khiến Cố Lệnh nghẹn đến khó chịu.
Việc nói đúng hay sai, trong lòng có cán cân riêng.
Còn việc là có thật sự ghi nhớ hay chỉ đang đối phó anh ta , thì không ai biết được.
Xe chạy vào đường Hằng Nguyên Đại Đạo của Khang Dụ Thành, một khu phố giàu có tấc đất tấc vàng. Cố Lệnh dù sao cũng là đàn ông, bị Cố Trà vừa hóa giải vừa công kích một câu khiến anh ta khó chịu, tiếp tục nói: "Có một câu này em đừng không thích nghe..."
"Biết em không thích nghe thì đừng nói." Giọng cô gái lạnh lùng, cô ngước mắt, thông qua gương chiếu hậu ở giữa nhàn nhạt nhìn anh ta .
Cô là người thừa kế được Cố lão gia Cố Thương bồi dưỡng, trên người mang theo sự quyết đoán của Cố Thương.
Khoảnh khắc này, Cố Lệnh nhìn thấy phong thái của Cố lão gia trên người cô, khiến anh ta choáng váng đến mức quên mất mình định nói gì tiếp theo, ấp úng nửa ngày, lại lần nữa ngoan ngoãn như gà con...