Sáng hôm sau, cô vui vẻ dậy sớm chạy bộ cùng với ba, đã lâu lắm rồi cả hai không chạy chung với nhau, do tính chất công việc nên ông không thể dành nhiều thời gian cho con gái mình bởi vậy ông mới phải dùng cách đưa vệ sĩ đi theo để bảo vệ cô. Đối với ông, không việc gì quan trọng hơn đứa con gái bảo bối này, mọi biểu cảm trên gương mặt của cô và vợ đều có sức ảnh hưởng cực lớn đến ông.
“ Hihi baba uống nước nè “ Cô vui vẻ cầm chai nước chạy lại
“Hahaha con gái ba lớn, biết lo cho ba rồi cơ đấy à “
“ Hưm con lúc nào mà chẳng lo cho ba, chỉ là lâu lâu con hơi hơi quậy chút xíu thôi “
“ Ở đó có mà lâu lâu đấy, suốt ngày cứ đi gây chuyện là giỏi, nhờ con mà bây giờ ba quen mặt với hiệu trưởng luôn rồi đấy?” Ba cô bật cười đẩy yêu đầu con gái, cô không nói gì chỉ nhe răng cười hì hì dụi dụi đầu vào lòng ba như một con mèo con. Ông bật cười, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của con gái.
“ Hihi con biết ba thương con mà!”
“ Gớm, dẻo mỏ lắm cơ. Đi ba đưa con đi ăn sáng, nào con gái bảo bối của ba muốn ăn gì “
“ Hihi súp cua Dì Năm ngon số dzach nha ba “
“ Suốt ngày cứ đi ăn ba cái hàng quán hàng chợ, nhưng thôi kệ con gái ba thích là được rồi “ Ba cô cười nói cô vui mừng cười tít mắt ôm lấy ba hun vào má mấy cái, Hàn Nguyên Đông bật cười đưa con gái cưng đi ăn sáng rồi chở đến trường. Cô vui vẻ vào lớp học, nhưng cả ngày hôm nay không thấy hắn đâu, thấy sáng giờ cô cứ trông ra ngoài cửa Milan liền bật cười ghẹo:
“ Sao, nhớ chàng rồi hả “
“Nhỏ này,nhớ gì chứ “ Cô đỏ mặt cúi xuống nói giọng lí nhí khiến cô nàng càng thích thú chọc ghẹo
“Không nhớ gì, thôi nhớ thì đi hỏi đi. Hỏi ông thầy hiệu trưởng đó, sáng tui mới đi qua nghe nói thầy bị bệnh đấy “ Milan cười nói, cô nhìn con bạn thân của mình lo lắng ý hỏi thật không, cô nàng cười gật gật đầu, cô thấy vậy vội chạy đi mất. Milan nhìn theo dáng cô bạn nhẹ cười lắc đầu, xem ra nó biết yêu thật rồi.
Về phía hắn, do hôm nay bị sốt cao nên không còn sức chỉ có thể nằm trên giường, đôi tay vô thức bấm số gọi cho mẹ:
" Mẹ...con bệnh rồi. Mẹ đến thăm con một chút được không " Hắn khó khăn mệt mỏi nói nhưng đáp lại chỉ là tiếng mắng chửi lạnh lùng của mẹ, hắn nhẹ thở dài thất vọng.
" Mày ngốc thật, đã biết kết quả rồi mà vẫn cố làm " Hắn nhếch môi cay đắng nói rồi ngủ thiếp đi mất. Đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc nhìn sang đồng hồ cũng đã hơn 9h sáng rồi. Mệt quá, đói nữa đành phải xuống giường tự nấu ăn vậy. Vừa lếch được xuống nhà thì có tiếng chuông cửa, hắn mệt mỏi đi ra. Thật bất ngờ! Là cô.
“Chết rồi, sao lại sốt cao thế này, thôi không được để em đưa anh lên phòng.” Cô lo lắng sờ tay lên trán rồi vội dìu người yêu của mình lên phòng, nhanh chóng đỡ hắn nằm xuống giường.
“Anh không sao!” Hắn nhẹ cười nói ngồi dậy, nhưng cô đẩy nhẹ hắn nằm xuống.
“Không sao? Anh sốt đến 40 độ vậy mà còn nói không sao? Tính làm anh hùng à, mà không anh hùng cũng có lúc nghỉ ngơi. Phải nói, anh là thể loại ngược đãi bản thân mình mới đúng. Đồ ngốc, cũng không biết gọi cho người ta nữa.” Cô vừa càm ràm vừa loay hoay chạy đi lấy một thau nước ấm và khăn ướt. Bất chợt hắn ngồi dậy không một chút suy nghĩ, đi lại người yêu ôm chặt lấy từ phía sau, điều đó khiến cô nàng hơi ngạc nhiên:
"Sao thế?" Cô ngạc nhiên hỏi, hắn không nói gì chỉ im lặng ôm chặt lấy cô, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống, nước mắt của ác quỷ thật sự rất thuần khiết. Trước giờ cho dù bị thương hay cuộc sống khắc nghiệt đến mức nào, tuyệt nhiên nước mắt của ác quỷ chưa bao giờ rơi xuống vậy mà hôm nay lại rơi vì rung động trước một người con gái, sự xuất hiện của thiên thần như một tia sáng chiếu vào sự tuyệt vọng trong cuộc sống tăm tối của ác quỷ. Tú Uyên dịu dàng quay lại ôm lấy hắn vỗ về, cảm giác thật ấm áp.
“Anh ăn cháo này, yên tâm không dở như hôm qua đâu.” Tú Uyên đẩy cửa bước vào cười nói trên tay là một cái khay lớn đựng một tô cháo hải sản, một ly sữa và một vỉ thuốc hạ sốt
“Cám ơn em” Hắn cuời nói, cô cười tít mắt múc một muỗng cháo rồi thổi nguội đút cho người yêu, cả hai đang ăn vui vẻ thì có tiếng chuông cửa hắn đứng lên định đi thì cô cản lại.
“ Anh đang bệnh nên cứ nằm nghỉ đi, để em. “ Cô cười nói rồi nhanh nhảu vui vẻ chạy xuống dưới hắn thấy vậy thì bật cười, cô đi xuống mở cửa không phải là ai “ xa lạ “ vị hôn thê của hắn Thư An, vừa thấy cô, Thư An liền đen mặt lao vào đánh, cô cũng không vừa đường đường là một đại tỷ của cả tam khối chẳng lẽ cô lại đứng im chịu trận? Không cô cũng lao vào đi một vài đường quyền “ nhẹ “ dạo đầu với đối thủ, hắn trên lầu nghe tiếng động liền vội chạy xuống, cũng vừa đúng lúc Hạo An, Khải Thiên và Nhạc Phong đến thấy vậy vội lao vào can.
Hắn thấy bảo bối nhỏ của mình bị đánh đến mức chảy cả máu liền tức giận đẩy mạnh Thư An ra và cho cô nàng một cái tát thật mạnh đến mức chảy máu miệng ở khoé môi, đôi tay của ác quỷ lạnh lùng mà bóp chặt cổ cô gái trước mặt, kèm theo đó là một giọng nói the thé, khiến tất cả đều phải lạnh sống lưng: “CÔ ĂN GAN TRỜI RỒI HAY SAO MÀ DÁM ĐỤNG VÀO NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI CHỨ!”
Hành động đó của hắn khiến cả ba chàng trai đều bất ngờ, bởi trước giờ cho dù tức giận đến thế nào hắn cũng chưa bao giờ động thủ với con gái. Thấy tình hình không ổn, cô liền lên tiếng bảo người yêu của mình dừng lại. Hành động tiếp theo của hắn cũng khiến tất cả không khỏi mắt chữ O mồm chữ A ngạc nhiên. Lời nói của cô vừa dứt, hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo lời cô mà buông tay ra. Không phải chứ? Lời nói của chị dâu bọn họ thật uy lực!
Không khí căn phòng lúc này vô cùng căng thẳng, cô và Thư An không ngừng đấu mắt với nhau, đầu tóc của cả hai lúc này đây đều bù xù như cái ổ quạ. Cũng trong cùng một không gian đó, ba chàng trai cũng đang thích thú bàn tán về chị dâu của mình:
“ Ey chị dâu cũng được chứ ha “ Hạo An cười nói
“ Dám đánh lại bà chằng này, chị ta cũng không tồi đâu “ Khải Thiên cười nói
“ Phải á, ai cũng được chỉ cần giúp tao trả được thù với cái bà chằng này thì tao cũng chịu sát đất “ Nhạc Phong thích thú nói.
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đánh nhau “ Hắn lạnh lùng giọng trầm ngâm hỏi nhưng mọi người đều biết hắn đang rất tức giận
“ Là cô ta tự nhiên lao vào đánh em. Em vô tội.”
“ AI BIỂU MÀY Ở ĐÂY LÀM GÌ. MÀY KHÔNG XỨNG ĐÁNG ĐI BÊN CẠNH ANH THIÊN. MÀY CÓ BIẾT TAO LÀ AI KHÔNG“ Thư An tức giận hỏi
“ MÀY LÀ AI TAO CHẲNG CẦN BIẾT, TẠI SAO TAO LẠI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP Ở NHÀ NGƯỜI YÊU TAO CHỨ” Cô đứng lên ghế tay chống nạnh nói, Thư An thấy vậy cũng đứng dậy túm tóc cô, cô cũng không vừa liền nắm tóc Thư An giựt mạnh, cả ba vội lao vào can không cho bà chằn kia có cơ hội ăn hiếp chị dâu của mình nữa nhưng không được cả hai ai cũng đều không vừa. Hắn tức giận đập bàn khiến mọi người đều yên lặng phăng phắc, Thư An và cô khẽ đưa mắt liếc sang người đàn ông đang bốc hoả kia, cô nàng đi lại nhẹ chạm vào người hắn thì bị hất mạnh ra không thương tiếc, suýt chút thì bị cho ăn thêm một cú đạp, may có mọi người cản, cả ba anh chàng đều nhìn cô nàng hôn thê xấu số của lão đại nhẹ lắc đầu có chút thương cảm cho số phận sau này của cô ta. Đụng vào ai không đụng lại đi đụng phải “ bảo bảo “ của lão đại họ, người mà lão đại hết mực sủng ái cưng chiều. Lục Gia Thiên nhìn sang cô gái bé nhỏ đang nép trong lòng mình vẻ mặt đầy sự đau xót. Hắn lo lắng liền đưa cô lên lầu xức thuốc. Mặc kệ cho một người con gái đang đau lòng vì mình.