Cô nhớ khi hai người đã lên giường, bản thân còn lật người cưỡi lên người Kỳ Trản rất lâu.
Lúc đó, cô đạp lên ngực Kỳ Trản và cầm lấy bắp đùi của anh liên tục thút dươиɠ ѵậŧ vào chỗ sâu nhất của hoa huyệt.
Cô xem anh giống như một cây gậy mát xa sử dụng thỏa thích.
Còn Kỳ Trản có lẽ đã cảm nhận được sự thú vị trong trò này, cho nên đến khi cô nói mệt mỏi thì anh không muốn để cô nghỉ.
Anh giữ chặt cô ra vào liên tục, vài lần thay đổi tư thế.
Đến nỗi, cô không biết mình đã lên cao trào bao nhiêu lần.
"Quần áo? Quần áo đâu ra? Không có quần áo thì làm sao mặc được?" Giọng của Bùi Ô Mạn rất nhẹ nhàng còn có chút lười biếng, chưa tỉnh ngủ.
"Gọi họ đưa đến." Người đàn ông trả lời.
Bùi Ô Mạn không muốn, bĩu môi nói: "Anh biết số đo của tôi à?"
Kỳ Trản nhíu mày giống như nghe được chút ý tứ: "Tôi đo lâu như thế chắc không sai đâu."
Cô nhìn gương mặt anh tuấn của đối phương xuất hiện biểu cảm hài hướng mà thầm nghĩ người này đúng là kẻ rất đứng đắn. Nghĩ đến đây, cô thấy chột dạ khiến khuôn mặt hơi ửng hồng, cuối cùng cô quyết định bỏ mặc tất cả và tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Nào ngờ Kỳ Trản lại cúi người, giữ lấy ngực cô, vừa xoa vừa nhéo nói: "Cô nhìn này, đến cả tay tôi cầm cũng không vừa thế thì làm sao mà không biết.”
Hư hỏng quá rồi, Bùi Ô Mạn chỉ cảm giác hơi thở của anh rất nóng.
Cô định nói hôm nay không muốn tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nữa, thì đối phương đã bỏ tay ra tỏ ý không làm đến cùng.
Hai người im lặng nằm trên giường mà nhìn nhau.
Đột nhiên, tiếng "cốc cốc" vang lên, Bùi Ô Mạn muốn đến mở cửa theo quán tính.
Nhưng chân cô cừa chạm vào mặt đất, người đàn ông đã kéo cô về lại trên giường: "Đứng đó! Cô đã trần truồng rồi còn muốn đi đâu nữa?" Giọng nói anh rất gấp gáp, còn có chút tình cảm gì đó mà cô không nghe hiểu.
"Á!" Bất thình lình, người đàn ông kéo Bùi Ô Mạn một cái khiến cô sợ hãi kêu lên, rồi tiếng phịch lớn lưng cô đã nằm lại trên giường.
Kỳ Trản đứng dậy, ra mở cửa. Bùi Ô Mạn nhìn bóng dáng của anh chỉ có một chiếc khăn che đi phần từ eo xuống, để lộ ra thân trên đầy rắn chắc.
Anh đi chân trần ra mở cửa.
"Cô đưa cho tôi là được, không cần vào đâu." Kỳ Trản nói, thái độ khá khách sáo và xa cách với người xa lạ.
Hai người đó còn nói gì đó ở cửa, nhưng tại căn phòng quá lớn nên Bùi Ô Mạn không nghe rõ.
Lúc Kỳ Trản cầm một túi quần áo về phòng, Bùi Ô mạn đã nhìn chăm chú vào anh.
Cô nhìn thấy cơ bụng đang uốn éo theo từng động tác đi của anh, có lúc nó kéo dài có lúc lại nhíu một chỗ, còn có cặp đùi đầy cơ bắp đang ẩn hiện dưới khăn tắm và... Hình dáng dươиɠ ѵậŧ đã ra vào cơ thể của cô vô số lần đã mềm nhũn kia, nhưng vẫn to khiến người khác ngạc nhiên.
Cô thấy thế, đột nhiên cảm giác tâm trạng mình vui lên hẳn.
"Tắm rửa rồi thay đồ đi." Anh vỗ lên khuôn mặt của Bùi Ô Mạn.
Bùi Ô Mạn không trả lời.