"Đừng liếʍ nào." Kỳ Trản nhìn nhìn sâu vào gương mặt quyến rũ của cô tìm tòi, giọng nói còn cố gắng kiềm chế ham muốn.
Bùi Ô Mạn nhíu mày, tỏ vẻ tôi vẫn cứ liếʍ đấy, anh làm gì được tôi.
Kỳ Trản vuốt cằm của cô khuyên: "Cô trêu nó thì đừng hòng về đêm nay."
Đột nhiên Bùi Ô Mạn nhớ sáng mai, bản thân phải lên máy bay để đi công tác, hành lý đã sắp xếp xong rồi. Vậy nên, cô đành buồn bực phủi miệng rồi nhờ Kỳ Trản chống dậy.
Kỳ Trản thấy cô đã thả tay, cười khoái trá nói: "Sau này cho cô ăn."
Bùi Ô Mạn hờn dỗi, quay người, bơ việc có một người khác trong phòng tắm.
Dù cô không được thỏa mãn, nhưng mối quan hệ bạn giường cũng là như thế. Chỉ cần một trong hai người không muốn, thì không thể thực hiện được.
Nước liên tục xối xuống cơ thể cô, nhờ đó mà chẳng bao lâu cô đã bình tĩnh trở lại.
Cô dùng nước có nhiệt độ ấm cao nên khiến không khí trong phòng trở nên ấm thấp hơn, cửa thủy tinh cũng dần hiện lên sương mù. Khiến người ngoài không nhìn rõ chuyện gì và người nào trong phòng tắm nữa.
Hai người mặc quần áo đàng hoàng rồi đi ra ngoài, bộ váy mà Kỳ Trản đưa cho Bùi Ô Mạn mặc là màu nude, vậy nên nó khiến cô dễ bị người khác để ý trong màn đêm này. Thậm chí nếu ai không quan sát kỹ sẽ nghĩ, cô không mặc gì cả đi ra đường. Còn anh lại là một bộ vest cao, ôm sát và vừa vặn với cơ thể cùng loại với phong cách mặt người dạ thú của anh.
Gió đêm rất lạnh, bộ váy đang mặc trên người Bùi Ô Mạn rất mỏng, nên cô vội chạy đến chiếc xe hơi sang trọng trước Kỳ Trản vài bước. Mà anh cũng rất phối hợp mở khóa cửa xe cho cô.
Ngay lúc Bùi Ô Mạn chuẩn bị mở cửa xe, cô lập tức để ý đến một cái thẻ được đặt trong góc cửa sổ, cách trang trí và thiết kế với màu sắc rất rực rỡ. Cô lập tức vươn tay ra, gỡ nó xuống.
Cô âm thầm nghĩ mình đoán trúng, bởi cô vừa cúi đầu đọc qua đã thấy i chóc, trên đó có viết [Miss Bao, nữ sinh, vợ người ta, người nổi tiếng,..]
Bùi Ô Mạn cười nhạo, trò kinh doanh này chắc chắn phải có ở đây rồi.
Cô im lặng, cầm tấm thẻ bỏ vào túi của mình rồi kéo cửa ghế lái phụ, ngồi vào.
"Cô cũng tự giác thật." Kỳ Trản ngồi vào vị trí lại nhìn cô, ánh mắt của anh như đang nói ghế lại phụ này chỉ dành riêng cho cô.
Bùi Ô Mạn gật đầu, nhưng cô nhớ rất rõ lần đầu tiên cô ngồi vào xe của anh còn cố ý hỏi mình nên ngồi ở đâu.