Khương Nghĩa dẫn Khương Ninh đến thăm vị thúc thúc bị bệnh kia, trước đó Khương Ninh cũng đã gọi Phó Dung đến xem bệnh nhưng hắn chỉ lắc đầu ý là mình cũng bất lực.
Đến phủ của thúc thúc, Khương Ninh cùng đường thúc nói mấy câu, có lẽ vì ngại thân phận của nàng nên người chú cũng trả lời nơm nớp. Khương Nghĩa đành bảo nàng ra khỏi phòng.
Khương Nghĩa ở trong phòng một lúc rồi đi ra, thán một hơi rồi cùng nàng rời đi.
Trên đường về, Khương Nghĩa hỏi: “Chuyện ở đây cũng coi là xong rồi, con muốn hồi kinh thẳng cùng y hay rẽ qua Tây Bắc thăm nương?”
“Cứ cùng cha về nhà đã đi.”
Khương Nghĩa gật đầu, nghĩ một lát lại thấy không ổn: “Giờ bệnh y đã khỏi rồi, không giống xưa nữa, sợ là lại dọa nương con, hay là hai đứa cứ về kinh trước đi, ta về nói với nương con, để bà ấy chuẩn bị tâm lý.”
Khương Ninh đành đáp ứng.
Sau khi khỏi bệnh, Tống Cẩn lại quay về uy nghiêm quý khí, nhưng bên cạnh Khương Ninh, hắn vẫn là công tử áo xanh ở dược lư năm nào.
Khương Ninh ở cửa phủ gặp Tống Cẩn, Khương Nghĩa hành lễ với hắn, hắn nhẹ gật đầu.
Khương Nghĩa bỗng hoài niệm về tiếng nhạc phụ ngày trước, ý thức được điểm này, y bỗng hốt hoảng, vội vã hành lễ lần nữa rồi cáo lui.
Khương Ninh nhìn theo bóng lưng vội vã kia, nói với Tống Cẩn: “Chàng dọa cha ta chạy rồi kìa.” Thầm nghĩ bộ dáng này của chàng, quả thật không thể dẫn chàng về Tây Bắc được rồi.
Tống Cẩn đầu tiên là không hiểu, sau mới vỡ lẽ, chau màyTống Cẩn bật cười:
“Đừng giận, có thể chuẩn bị để hồi kinh rồi?”
Khương Ninh thấy nét cười của hắn liền làm mặt xấu.
“Ta không ngại gọi mất tiếng nhạc phụ đâu, nàng cho phép?”
“Không cho phép!” Khương Ninh trợn mắt.
Đến giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp hơn, tuyết đọng trên mái hiên tí tách rơi xuống. Khương Ninh đứng dưới mái hiên nghe tiếng tuyết rơi, thấy Tống Cẩn chậm rãi bước đến.
Khương Ninh ngưng thần ngắm nhìn, Tống Cẩn cũng không có gì khác thường, tầm mắt thấy Khương Ninh là sáng lên, đợi bước đến trước gót chân của nàng, bàn tay không nhịn được vuốt ve má nàng.
Đến tận lúc đêm về, trong phòng tắt đèn, Tống Cẩn mới nói: “Bà ấy cầu xin ta, nói rằng muốn lưu lại nơi đây.”
Ban sáng, Triệu thái hậu muốn gặp Tống Cẩn, Khương Ninh vốn không muốn để Tống Cẩn đi gặp bà ta, nhưng Tống Cẩn kiên quyết muốn đi, nàng chỉ đành thuận theo, Tống Cẩn cũng không để nàng đi cùng, nàng chỉ đành đứng dưới mái hiên đợi hắn quay về.
Trong bóng tối, Khương Ninh ôm chặt Tống Cẩn: “Chàng đồng ý rồi?”
Tống Cẩn không nói.
Khương Ninh cảm thấy vẫn đề này cũng không có gì quá đáng, Tống Cẩn hẳn sẽ đồng ý.
Khương Ninh đột nhiên cảm thấy mắt cay cay: “Tống Cẩn, lòng ta thật khó chịu.”
“Đừng khó chịu.” Tống Cẩn ôm nàng thật chặt, xoa đầu nàng: “Hứa với ta, sau này nàng sẽ không khó buồn bã nữa.”
Qua một lúc lâu, Khương Ninh vùi đầu trong lòng ngực hắn, hứa: “Được.”
“Vậy còn chàng?” Nàng nhẹ hỏi.
Tống Cẩn liền cười: “A Ninh, có nàng ở đây, ta không có lý do gì để buồn nữa.”
“Trước đây ta cũng ở đây mà.”
Chàng vẫn khó chịu đó thôi.
“Ngày trước là ta hồ đồ, ta xin lỗi. »
Hai người cuộn lại với nhau. Tống Cẩn hôn lên trán nàng một cái: « Xin nàng tha thứ cho ta. »
« Tha cho chàng đó. » Khương Ninh cười.
Tống Cẩn cũng cười: « Cảm ơn phu nhân. » Khiến Khương Ninh không khỏi cười lớn.
Ngày hôm sau, có thánh chỉ truyền tới, Tống Hoành dựa theo ý của Tống Cẩn hạ chỉ, mọi người chia nhau làm việc, chuyện Tây Nam lại dần lắng xuống.
Khương Nghĩa lãnh binh về Tây Bắc, Tống Cẩn lấy hổ phù ra, ghép với nửa của Khương Ninh, lại đưa cho nàng: « Vốn là muốn tặng cho nàng, nàng giữ cùng được, đưa cho Khương lão tướng quân cũng được. »
Khương Ninh không nhận, trong mắt ánh lên nụ cười: « Tin ta như vậy? » Tống Cẩn nhét hổ phù vào tay nàng: « Nàng là hoàng hậu của ta. »
Khương Ninh nghe xong cõi lòng sinh ấm áp, nàng không cự tuyệt nữa, nắm hổ phù trong tay: « Vậy ta giữ thay chàng. »
Tiễn Khương Nghĩa đi rồi, Khương Ninh và Hứa Vô Diểu sửa sang lại hành lý, Hứa Vô Diểu gần đây chơi chán Tây Nam rồi, rất mong chờ hồi kinh. Khương Ninh thấy tâm tình nàng ta tốt vậy, không nhịn được muốn thay Tống Hoành thăm dò tâm tư nàng, liền hỏi: « Hứa cô nương lần này lập công lớn, có mong muốn gì chăng? »
Hứa Vô Diểu như là không ngờ tới, ngẩn ra, Khương Ninh nói thêm: « Chuyện đương nhiên mà, Hứa cô nương có bản lĩnh, y thuật cũng cao, muốn gì cũng được, ý bổn cung là… »
« Ý của nương nương ta hiểu được. » Tâm tư Hứa Vô Diểu vẫn đang rối bời, nàng cắn môi, hỏi: « Nương nương có thể….có thể ban hôn cho ta? »
Khương Ninh kinh ngạc, nàng ta có ý trung nhân rồi? Cũng đáp: « ….Được. »
« Đương nhiên có thể, nhưng ngươi mau nói với bổn cung đó là ai. »
Nàng ta vẫn không nói đó ai là: « Nương nương để ta suy nghĩ thêm đi, đến kinh thành rồi sẽ trả lời người. » Hứa Cô Diểu cũng chưa nghĩ xong, Khương Ninh đứng ngồi không yên, nói với Tống Cẩn, Tống Cẩn nói: « Bất quá thượng triều sẽ giữ A Hoành lại, ta sẽ nói với nó. »
Tống Cẩn hồi cung hoán đổi thân phận, Tống Hoành thấy Tống Cẩn bình phục thì mừng đến chảy nước mắt, nói chuyện đến hết ngày, cũng không sợ Tống Cẩn thấy hắn phiền, sau đó mới chịu về lại Hiến Vương phủ. Ngày hôm sau, Tống Cẩn thượng triều, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Lúc này Tống Cẩn đang rời giường, đang muốn nói tạm biệt thì đã bị Khương Ninh kéo vào chăn cuộn cuộn. Hắn cười: « Không nỡ xa ta? »
Khương Ninh nghe xong cắn tai hắn một cái, lúc này mới đẩy hắn ra chăn: « Ta ngủ tiếp đây. » Tống Cẩn tiến đến thơm một cái: « Chờ ta trở lại. » Nói như thể chia xa lâu lắm vậy. Khương Ninh kéo chăn lên che gò má ửng hồng.
Bãi triều xong, Tống Cẩn dẫn Tống Hoành về điện, đoán chừng Khương Ninh cũng đã thức dậy rồi.
Ba người cùng dùng bữa sáng, Khương Ninh nói với Tống Hoành chuyện Hứa Vô Diểu: « Chẳng lẽ Hứa cô nương có ý trung nhân rồi? Vậy đệ…. » Lời chưa nói xong đã thấy Tống Hoành đá ghế chạy ra ngoài, có lẽ là đi tìm Hứa Vô Diểu.
Quả nhiên, bữa sáng chưa dùng xong, Tống Hoành đã nắm tay Hứa Vô Diểu quay lại, quỳ trước mặt Tống Cẩn: « Cầu hoàng huynh ban hôn. »
Tống Cẩn như thể đã sớm dự liệu đến, chỉ gật đầu một cái. Khương Ninh rất lâu mới phản ứng được, thì ra người Hứa Vô Diểu thích chính là Tống Hoành a. Nàng cười tủm tỉm liếc nhìn Hứa Vô Diểu, Hứa Vô Diểu đỏ mặt không thôi.
Sau khi dùng bữa xong, Khương Ninh dẫn Hứa Vô Diểu vào điện, hỏi: « Sao hôm đó ngươi không nói với bổn cung? »
Đáy mắt Hứa Vô Diệu nổi lên điểm lo lắng: « Ta cũng chỉ là một du y, không có thân phận cao quý như hắn, trong kinh lại có nhiều ŧıểυ thư con quan lại cảm mến hắn vậy, ta cảm thấy mình không bằng các nàng. »
Thích một người đều sẽ là như vậy, sợ bản thân không xứng với đối phương, Hứa Vô Diểu dù y thuật cao siêu mấy cũng kìm không được trở nên tự ti.
Vì thế, Khương Ninh nghiêm mặt nói: « Ngươi nghĩ vậy là sai rồi, trong mắt bệ hạ và bổn cung, y thuật của ngươi rất cao, người cũng vô cùng xinh đẹp, không kém cạnh một ai, đây đều là lời từ tấm lòng bổn cung, ngươi có tin không? »
« Tin! Đương nhiên là tin! » Hứa Vô Diểu cúi đầu, tai đều đỏ ửng rồi: « Điện hạ cũng nói vậy với ta. »
Khương Ninh lại nói: « Ngươi vì bệ hạ mà cũng hy sinh nhiều, bệ hạ và bổn cung phải trọng thưởng ngươi mới được. »
Hứa Vô Diểu cự tuyệt: « Nương nương, không cần phải vậy, ta… »
« Không cần từ chối nữa. »
Thái độ cứng rắn của Khương Ninh khiến Hứa Vô Diệu không dám cự tuyệt nữa.
Thấm thoắt cũng cuối năm.
Khương Ninh kiến nghị với Tống Cẩn: « Làm yến tiệc đi, tỷ muội trong cung lâu rồi không thấy chàng, chàng mà còn không làm cho bọn họ vui vẻ nữa, những ngày này thật không thú vị nữa rồi. »
Lực chú ý của Tống Cẩn đặt hết lên câu cuối cùng: « Ở cùng trẫm không thú vị? »
Khương Ninh vội lắc đầu: « Không phải nói ta, ta thấy rất thú vị là đằng khác, là chúng tỷ muội không thấy thú vị. »
Tống Cẩn nghe xong lập tức nói: « Vậy để các nàng ấy về nhà ăn tết đi, năm sau quay về cũng được, yến tiệc nếu nàng muốn thì có thể tổ chức. »
« Vậy cũng được sao. » Khương Ninh vô cùng cao hứng, lại hỏi: « Vậy đồ trong tư khố ta có thể tùy ý dùng rồi? »
Tống Cẩn cười: « Miễn là phu nhân thích. »
« Vậy cảm ơn phu quân nhiều nhiều. » Sau đó bị Tống Cẩn ôm vào lòng: « Chờ đến mùa xuân đi Thương Nam Sơn đi, ta thích cùng nàng ở đó. »
Khương Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
Ngày hôm sau, Khương Ninh xem qua đồ trong tư khố, trước tiên ban cho các cung phi, các cung phi được ban đồ ai nấy cũng vui mừng, chỉ còn lại chuyện chọn đồ cưới cho Hứa Vô Diểu.
Hứa Vô Diểu biết chuyện liền đến cảm tạ nàng, Khương Ninh cười nói: « Lại nói, bổn cung còn chưa chính thức cảm ơn ngươi. » Nếu không phải có nàng ấy, Khương Ninh cũng không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại Tống Cẩn, ân tình này nặng bao nhiêu a!
Hốc mắt Hứa Vô Diệu đỏ hoe, Khương Ninh lại nói: « Bổn cung là con một, không huynh đệ tỷ muội, nếu ngươi nguyện ý, có thể gọi bổn cung một tiếng tỷ tỷ. »
Hứa Vô Diểu từ chối mấy lần, Khương Ninh đều giải thích trăm lời như một rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
Vì thế nên muội muội này cũng coi như là nhận được rồi.
Khương Ninh chuẩn bị yến tiệc, Hứa Vô Diểu và các cung phi đến giúp, Như Phi cũng đến.
Sau khi Khương Ninh hồi cung từng hỏi Như Phi muốn gì, thật ra nàng cũng hiểu tiền tài địa vị Như Phi đều có, thứ nàng thiếu cũng như các cung phi khác, đều là sự sủng ái của Tống Cẩn.
Nhưng đây là điều không thể.
Tống Cẩn sẽ không nhìn bất kỳ cung phi nào.
Như Phi cũng không nói gì.
Khương Ninh biết cần giải quyết vấn đề này, các phi tử sống yên ổn với nhau là bởi vì Tống Cẩn không ra khỏi điện Thái Hòa, nay Tống Cẩn lành bệnh rồi, không biết các cung phi sẽ thế nào?
Nhân dịp hôm nay đều tề tựu đông đủ, Khương Ninh nói: « Từ nay về sau,bệ hạ vẫn sẽ như trước. » Không đặt chân đến hậu cung. Trong điện tĩnh lặng. Có một phi tử hỏi: « Tại sao? »
« Bệ hạ có một mình bổn cung là đủ rồi. »
Tống Cẩn hồi kinh có có ý định giải tán hậu cung, Khương Ninh khuyên hắn chờ, Khương Ninh muốn cho phi tần cơ hội lựa chọn. Trong điện lại trở nên im lặng.
Khương Ninh lại nói: « Sau yến tiệc này, các ngươi có thể về nhà ăn tết. Năm sau nếu muốn quay về có thể quay về. Các ngươi cũng hiểu, bổn cung chưa từng bạc đãi các ngươi, các ngươi ở trong cung bao lâu bổn cung cũng sẽ đối tốt với các ngươi bấy lâu. Nhưng nếu không cam lòng mà muốn hạ bệ hạ, có cách khiến bệ hạ thích thú thì bổn cung tuyệt đối không ngăn cản. »
Nếu quả thật có ngày Tống Cẩn thích nữ nhân khác, vậy nàng cũng sẽ buông tay.
Lời này nói rất rõ ràng, chúng phi đều nghĩ cho tương lai một cách sâu xa, Khương Ninh cười nói chuyện không gấp, về nhà ăn tết rồi nghĩ cũng không muộn. Chúng phi thấy cũng đúng, lại bận rộn chuẩn bị yến tiệc.
Hôm yến tiệc, Khương Ninh hỏi Tống Hoành đã định hôn chưa, Tống Hoành nói chưa: « Chuyện này phải hỏi Diểu Diểu. »
Hứa Vô Diểu nghe xong nói: « Năm sau rồi bàn đi. »
Vì vậy hôn lễ kéo tới năm sau.
Đến khi yến tiệc kết thúc, chúng thần cáo lui, chúng phi xuất cung về nhà, Tống Hoành cũng dắt Hứa Vô Diểu ra về, trong điện không đãng chỉ còn hai người ngồi trên cao, Tống Cẩn và Khương Ninh.
Tống Cẩn say nhẹ, kéo Khương Ninh vào lồng ngực mình: « A Ninh. »
Khương Ninh đã sớm say, dụi dụi đầu vào ngực hắn: « Gọi ta làm gì? »
Hai cánh tay Tống Cẩn ôm chặt nàng, đột nhiên nói: « Trẫm muốn luôn đối tốt với nàng, cho đến khi trẫm chết. »
Khương Ninh sửng sốt một lúc, sau đó không tao nhã chút nào ợ một hơi rượu: « Ta cũng thế, ta cũng muốn đối tốt với chàng, từ này, ngày ngày, tháng tháng, năm năm đều đối tốt với chàng. » Nàng cười nhẹ vùi đầu vào ngực hắn.
Những lời này khiến Tống Cẩn tỉnh say, hắn ôm lấy nàng, chậm rãi bước ra điện.