“Cũng không phải gọi là xử. nɠɵạı trừ tên kia, còn lại đều là người trong phủ chúng ta. Con trước đó cũng không cho họ vào kinh, may mà ta nhận được tin tức, liền lệnh cho họ trở về, nếu không đến kinh đã không thấy bóng người rồi.”
“Cũng không đến nỗi đó.”
Khương Nghĩa lắc đầu, hít một hơi, lúc này mới nói một câu: “Sao lại không đến nỗi, ta phái nhiều người như vậy, hắn vẫn chạy thoát.”
Hóa ra cha khó chịu vậy là do không trông chừng được tên kia để hắn chạy. Đối mặt là cha mình, nàng không có cách nào tức giận, uất ức trong lòng không tiêu tán, quay đầu nhìn thấy Tống Cẩn, Tống Cẩn nhìn nàng, mắt cong cong: “A Ninh.”
Tống Cẩn để đầu nàng dụi dụi trong ngực mình, hỏi: “A Ninh mệt mỏi?”
Khương Ninh cũng không ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một tiếng: “Không mệt.” Gì chứ, giọng nàng nghe mệt chết đi được. Đừng nói là chơi chết kẻ khác, kẻ khác chưa chết đã chơi chết nàng rồi.
“Ừ. Có điều không mệt cũng phải ôm trẫm. Đều cho nàng dụi đó.” Tống Cẩn đưa tay sờ sờ đầu nàng, vừa dùng sức thẳng ngực, suýt nữa đẩy cả đầu Khương Ninh ra ngoài.
Khương Ninh: “……..”
Nàng có chút buồn cười, vì sự dịu dàng của Tống Cẩn? Hay là do động tác ngây ngốc thình lình của hắn? Trong lúc nhất thời nàng cũng không xác định nguyên nhân. Nàng lùi người, nhón chân hôn lên mắt hắn; “Được rồi. Cảm ơn chàng cho ta sức mạnh.”
Tống Cẩn được hôn đến choáng váng, không nhịn được gật đầu, lung tung đáp: “Trẫm cũng cảm ơn A Ninh.” Khương Ninh lại nhịn không được nhào tới, mỗi chữ nói ra đều là lời từ tâm gan: “Làm sao đây? Ta không nỡ buông chàng ra.”
“…….” Chăn của Tống Cẩn đủ che khuất khuôn mặt đỏ bạo của hắn, thế nào cũng không nói nên lời, tay dùng sức ôm lấy Khương Ninh. Khương Ninh xấu xa trêu hắn: “Chàng không định đáp lời ta một câu?”
Tống Cẩn im lặng.
“Bệ hạ không thích thần thiếp nhỉ?” Ngươi khóc cho ta nhìn chút xem nào.
“Thích!”
Trong mắt Tống Cẩn mờ mịt sương mù, Khương Ninh hận không thể biến nhỏ hắn vào tim nàng để che chở. Nàng lại hôn lên mắt Tống Cẩn, sương mù trong mắt kết thành giọt nước, Khương Ninh vươn đầu lưỡi ra liếʍ, hỏi: “Chàng muốn ôm ta bao lâu?”
Tống Cẩn chớp chớp mắt: “A Ninh để ta ôm bao lâu?” Khương Ninh bị lời nói đơn thuần của hắn hỏi ngược lại, khóe môi cong lên: “Ra ngoài thôi, cha còn đang chờ chúng ta.”
Tống Cẩn thất vọng ừ một tiếng, theo nàng tới chính điện. Khương Nghĩa bình chân như vại ngồi xuống, Khương Ninh hỏi: “Hắn chạy từ khi nào?”
“Đêm qua lúc quay về đã không thấy bóng rồi.” Khương Nghĩa nói: “Ta tìm cả ngày không ra. Lại nói hắn có bản lĩnh lớn vậy sao lại không trốn từ hồi ở phủ tướng quân?”
“Có lẽ hắn biết được chúng ta sẽ cần hắn. Giờ cứ mặc kệ hắn, con tin hắn sẽ đến tìm con thôi.” Khương Ninh nói về chuyện thỏa thuận để quan lại địa phương tiến kinh, Khương Nghĩa cũng gật đầu đồng ý: “Cũng chỉ có thể như thế, chỉ là tên Dương Lệ Thành ở Tây Nam con phải để ý.”
“Con biết.” Khương Ninh nhớ lại trong ám vệ doanh hẳn có người nằm vùng ở Dương gia, quay đầu dặn Thường Nhạc: “Bệ hạ cho phép bổn cung dùng ám vệ doanh, ngươi đi triệu ám vệ ở Dương gia đến đến.”
Khương Ninh hỏi Khương Nghĩa: “Cha, Tĩnh Nam Vương thật sự không có dòng dõi?” Khương Nghĩa đã hiểu qua nguyên nhân, y vẫn theo cách nhìn trước kia: “Hắn thực sự cả đời không lập thân, có lẽ người đứng sau cũng không phải hậu nhân của hắn, chỉ dựa vào tên tuổi hắn mà hành sự. Con có thể tìm hiểu ngọc bội kia xem bọn chúng lấy từ đâu, biết đâu lại nghĩ ra gì đó.”
Thời gian ở dược lư cùng Tống Cẩn, nàng không chỉ một lần nhìn thấy ngọc bội, nàng từng cẩn thận xem qua, không phải là loại ngọc quá quý, nhưng Tống Cẩn vẫn thường nâng niu, hẳn rất coi trọng ngọc bội kia.
Hồi đó Khương Ninh và Tống Cẩn chưa rõ ràng, đang ở giai đoạn hàm ý, nên cứ thầm nghĩa kia là ngọc bội của người yêu hắn đưa, không cam tâm đi hỏi: “Ngọc này là người khác tặng ngươi?”
Tống Cẩn không ngờ nàng lại hỏi về cái này, có chút giật mình: “uh” Sau đó hắn cảm thấy cô nương này nhìn chằm chằm đến mặt mày đều méo xệch, chẳng hiểu sao vội giải thích thêm một câu: “Là cha ta tặng ta.”
Khương Ninh bên ngoài: “…..À.” Nhưng trong lòng vui đến muốn nổ tung, hận không thể chạy quanh sườn núi vài vòng.
“Cô nương….thích ngọc bội kia?” Tống Cẩn trước kia mắt không ngấn lệ, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn nàng, trong mắt điểm trêu ghẹo cùng biểu tình đơn thuần nhất.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Khương Ninh lúc đó chỉ vì cảm thấy đôi mắt này, nàng cũng có thể nguyện ý yêu Tống Cẩn đến chết đi sống lại: “Nếu ta nói ta thích thì sao?”
“Nếu cô nương yêu thích, Tống mỗ sẽ hai tay dâng tặng.” Tống Cẩn cười câu người, không cười càng câu người, biểu hiện thành thật của hắn cùng khóe môi lúc mím lúc mở của hắn từng chút từng chút chạm đến sâu trong lòng nàng. Nếu lúc này thần trí Tống Cẩn thanh tỉnh, cũng phải thừa nhận ngày đó hắn là dùng sắc câu dẫn Khương Ninh.
“Thôi, là đồ của phụ thân ngươi, ta sao có thể lấy? Cất đi.”
Khương Ninh nhớ lúc đó nàng từ chối, Tống Cẩn cũng cất đi. Nàng muốn hỏi Tống Cẩn có chuyện gì xảy ra với ngọc bội, nhưng nghĩ đến Tống Cẩn từng vì tiên đế bệnh mà hao tổn tâm thần liền thôi.
Khương Nghĩa thấy mắt nàng u sầu, không khỏi thở dài: “Con còn nhớ ông thầy tướng số trước đây từng nói gì không?”
Khương Ninh nghe xong hơi nhướng mày: “Nhắc đến chuyện này làm gì a?”
“Hắn nói số mệnh con sẽ chịu một thiệt thòi lớn, xem ra thiệt thòi này là thật rồi.” Ánh mắt lo lắng nhìn về Tống Cẩn lúc này đang nhíu mày đọc tấu chương.
“Cha, người không biết a, chịu thiệt là phúc, phúc!” Khương Ninh cắn răng nhấn mạnh, lại nói, được gặp Tống Cẩn sao có thể là thiệt thòi chứ! Nàng không vui nói: “Cha là vào kinh giúp con hay cười con đó?”
Khương Nghĩa im lặng.
Tống Cẩn tha thiết mong chờ nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh nhìn về phía hắn mỉm cười.
Khương Nghĩa phát hiện, nói: “Hôm nay đến đây vậy, ngày mai ta đi gặp mấy người, không chừng có thể hỏi ra gì đó, con có muốn nghe ngóng gì không?”
Khương Ninh nói nhỏ: “Vị ở Từ An Cung kia.”
“Con thực sự làm khó người cha như ta a.” Y một đại nam nhân lại đi hỏi thăm chuyện nữ nhân, thật khó mở miệng, Khương Ninh cũng nghĩ đến, liền giải thích: “Hỏi xem vị kia và bệ hạ quan hệ thế nào.”
Khương Nghĩa sáng tỏ gật đầu, vậy thì đơn giản hơn rồi. Y đi rồi, Tống Cẩn từ bàn chạy đến, tò mò hỏi: “Nàng và cha, à không phải, nàng và cha nàng nói gì vậy?”
“Khen chàng.” Khương Ninh đẩy hắn về phía tẩm điện: “Nên nghỉ ngơi rồi.” Sự chú ý của Tống Cẩn lập tức bị dời đi: “Hôm nay ta muốn ngủ ngoài.”
“Bên trong!”
“Bên ngoài!”
“Vậy bắt thăm.”
Tống Cẩn bất mãn: “Sao trẫm cứ bắt trúng bên trong mãi?”
“Là do chàng xui thôi, trách ta ha?”
« ….Không trách, »
« Vậy thì bắt. »
Tống Cẩn ngồi trên giường, uất ức rầm rì : « Sao trẫm cứ bắt phải bên trong ? »
Khương Ninh vừa viết xong tờ giấy, nhìn sang đã thấy Tống Cẩn lăn lăn trên giường : « Trẫm không muốn ngủ bên trong. »
Khương Ninh đảo mắt xé tờ giấy vừa viết xong.
« Bệ hạ ! »
Ánh nến ấm áp, Tống Cẩn ừ một tiếng, ló đầu ra, Khương Ninh mỉm cười : « Ta hỏi chàng một chuyện, nếu chàng không đau lòng, ta đảm bảo chàng sẽ bắt được cái ở ngoài. »
« Được ! » Tống Cẩn ngồi xếp bằng trên giường : « A Ninh hỏi đi. »
Khương Ninh lấy ngọc bội ra : « Chàng từng nói đây là tiên đế cho chàng, đã từng muốn tặng ta, ta không cần, chàng có nhớ sau đó ngọc bội thế nào không ? »
« A Ninh nói dối ! » Tống Cẩn chỉ vào ngọc bội, bộ dáng không đau buồn, chỉ kỳ quái hỏi : « A Ninh nếu không cần, sao ngọc bội lại nằm trong tay A Ninh ? »