Mạnh Thường Niệm ngẩng đầu lên vì khó hiểu nhưng người đàn ông kia đã giữ lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Khoảnh khắc đôi môi mỏng ấm áp của anh chạm vào môi cô, đầu óc Mạnh Thường Niệm lập tức nổ tung, khi cô ngơ ngác không biết nên phản ứng gì, đã ngây ra hai giây.
Nhưng khi người đàn ông chiếm lấy môi cô, liếʍ và mυ"ŧ cô, cô nhanh chóng hoàn hồn lại, định đẩy anh ra. Chỉ là anh siết chặt lấy vai cô, tay còn lại giữ lấy cằm cô bằng sức mạnh khá lớn nên cô chỉ có thể giãy giụa nức nở, rồi lại bị anh siết chặt hơn.
Khi hơi thở nóng bỏng của anh phả vào má Mạnh Thường Niệm, Mạnh Thường Niệm cảm thấy tất cả mọi thứ hoàn toàn sai, dường như thân thể cô cũng nóng hơn.
Chuyện này không bình thường, cô mơ màng nhìn vệt đỏ ửng trên làn da trắng trẻo của người đàn ông, có gì đó không ổn. Không ổn, anh ta chơi thuốc hả? Tại sao? Tại sao lại nóng đến thế?
Mạnh Thường Niệm bị kéo tới trước mặt người đàn ông, hộp y tế bị đá lăn đi, sau đó cô bị anh đè xuống hôn môi liên tục. Cùng lúc đó người đàn ông vươn tay sờ lên bầu ngực tròn trịa qua lớp váy ngủ. Mạnh Thường Niệm gọi anh, đánh anh, đá anh, anh thờ ơ với tất cả mọi thứ, chỉ nhìn cô với anh mắt mất đi tiêu cự, mặt đỏ như sắp nhỏ máu.
Sau đó, anh ta thô bạo kéo dây áo của cô ra để lộ da thịt trắng trẻo mịn màng và bộ ngực đầy đặn, khiến Mạnh Thường Niệm sợ tới nỗi thét chói tai. Người đàn ông nhíu mày mất kiên nhẫn như thể bị quấy rầy, nhưng gọi anh thì anh không để ý tới.Mạnh Thường Niệm quay người muốn bỏ chạy nhưng anh lại túm được cổ chân cô, bầu ngực tròn kia lắc lư trước mặt khiến anh hoa mắt, thế là sau khi anh bắt lấy nó rồi vuốt ve, anh đè cô gái xuống khiến cô không nhúc nhích được.
“Đừng… đừng mà… xin anh đó… thả tôi ra…” Mạnh Thường Niệm bị đè xuống, bỗng nhiên tung cước đấm đá, nhưng làm sao cô có thể chống lại sức mạnh của một người đàn ông được, thế là cô bị đè xuống, không thể cử động được. Rõ ràng là ánh mắt của người đàn ông không tập trung lại được nhưng anh lại vén váy ngủ của Mạnh Thường Niệm lên mà không hề do dự. Trong giây lát, Mạnh Thường Niệm có cảm giác dưới người lạnh lẽo, nửa người dưới chỉ có chiếc qυầи ɭóŧ ren chữ T màu trắng lộ ra trước mặt người đàn ông.
Sau đó hai chân cô bị anh kéo giương ra, kéo qυầи ɭóŧ xuống lộ ra chỗ riêng tư. Thậm chí không nhìn gì nhiều mà người đàn ông đã túm hai chân cô lên, không để ý tới việc cô ra sức giãy giụa là đã kéo chân cô ra, vươn hai ngón tay mở rộng qua loa, tiếp tục cắm vào một cách thô bạo.
Mạnh Thường Niệm đau đến nỗi ưỡn cong người lên, cô nhíu mày kêu rên đau đớn. Động thịt bên dưới lại siết chặt lấy ngón tay của anh, mảnh đất cấm chưa từng bị ai khai phá, giờ lại bị người ta cưỡng ép mở rộng như thế. Mà người đàn ông gần như mất ý thức kia tuân theo ham muốn, cắm vào động thịt rồi rút ra liên tục trong cơn mất kiên nhẫn, bị động thịt kẹp chặt như thế, anh muốn rút ngón tay ra mà đổi thành cây gậy thịt cứng cáp đau nhức kia.