Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn

Chương 30

Trước Sau

break

Nói đến đây, Tiền Thiển nghẹn ngào, không thể nói tiếp. Những gì nàng nói đều là sự thật. Trong ký ức của Trương Ngũ Nương, mẹ nàng – Trương thị – đã vì gia đình nhỏ của họ mà vất vả liều mạng. Chỉ riêng việc tích góp được hai lượng bạc làm của hồi môn cho Tiểu Ngũ đã là điều mà một người phụ nữ nông dân bình thường không dễ gì làm được.

Nghe những lời đó, trên mặt Vương Thuận cũng lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng hắn vẫn không đồng ý: “Ngươi nói vậy ta hiểu, nhưng ngươi cũng biết, Trạng Nguyên Lâu không phải nơi tùy tiện nhận người. Muốn làm ở đó không chỉ yêu cầu gia cảnh trong sạch, không bệnh không tật, mà còn phải chịu khó, yêu cầu nhiều lắm. Ngươi nói ngươi làm được, nhưng ai mà tin chứ? Ai chẳng nói giỏi bằng miệng!”

“Ta hiểu,” Tiền Thiển gật đầu, “Nếu nơi đó lương cao hơn các chỗ khác, yêu cầu chắc chắn phải cao rồi. Nhưng ta thật sự chịu khổ được, ta còn… À, Tiểu Thuận ca, ta biết chữ, cái này có ích gì không?”

“Hả? Ngươi còn biết chữ á? Sao ta không nhìn ra?” Vương Thuận ngạc nhiên, quay quanh Tiền Thiển một vòng, đánh giá từ đầu đến chân.

“Ta thật sự biết chữ,” Tiền Thiển vỗ ngực bảo đảm, “Cha ta lúc còn sống là thầy dạy học trong thôn, các thôn lân cận đều đến nhờ dạy. Ta là con của một thầy giáo mà, nên theo cha học được chữ. Nhưng cha ta mất vì bệnh không lâu trước đây, từ đó không ai dạy ta nữa. Ta cũng gần như biết hết, chỉ có điều viết không được đẹp lắm.”

Tiền Thiển đang nói thật một nửa. Nàng biết chữ phồn thể, nhưng chỉ dừng lại ở mức nhận mặt chữ, chứ viết thì còn chưa thành thạo.

“Lợi hại thật đấy, ngươi còn biết viết nữa hả? Biết chữ là đã giỏi lắm rồi! Không như ca ngươi đây, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Không ngờ ngươi lại là con của thầy giáo.” Vương Thuận mặt đầy ngưỡng mộ, lại tiếp tục vòng quanh Tiền Thiển mà ngắm nghía.

“Đúng rồi, ngươi biết chữ, vậy có biết tính toán không?” Vương Thuận hỏi thêm.

“Nhà ta nghèo như vậy, làm gì có sổ sách mà tính. Nhưng ta biết tính toán,” Tiền Thiển gật đầu, nghĩ thầm, dù không biết dùng bàn tính nhưng nàng đã được giáo dục hiện đại, mấy phép cộng trừ nhân chia cơ bản thì dễ như ăn kẹo, tính toán đơn giản không làm khó được nàng.

“Hả? Đến sổ sách cũng biết tính, vậy ngươi tìm việc đâu có khó, sao lại cứ đòi vào Trạng Nguyên Lâu làm chi?”
Vương Thuận nhìn Tiền Thiển, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Ngươi có thể đến hiệu cầm đồ học việc cơ mà. Làm học việc ở đó thì được lo ăn lo ở, ngươi lại biết chữ, còn biết tính toán sổ sách, theo sư phụ vài năm, sau này biết đâu có thể lên làm quản lý, vậy thì cũng có tiền đồ lắm chứ.”

“Nhưng ta chịu không nổi việc học không có lương,” Tiền Thiển vẻ mặt u buồn nói với Vương Thuận. “Ta sợ chưa kịp có tiền đồ thì mẹ ta đã kiệt sức mất rồi. Làm học việc thì đâu có tiền tiêu vặt.”

“Đúng là vậy thật,” Vương Thuận gật đầu đồng tình. “Nhưng ngươi có muốn về nhà bàn lại với mẹ ngươi không? Ta nghĩ thẩm Trương có lẽ cũng không phản đối việc ngươi đi học nghề.”

“Mẹ ta chỉ nghĩ cho ta, nhưng ta lại không muốn vậy.” Tiền Thiển lắc đầu. “Ta muốn vào Trạng Nguyên Lâu, cũng vì nghe nói ở đó thỉnh thoảng có thưởng đồ ăn. Những món mà các quý nhân chỉ ăn vài miếng rồi bỏ lại, đôi khi tiểu nhị sẽ được thưởng, có thể mang về nhà. Ta muốn mẹ ta cũng được thử những món ngon đó, những thứ quý giá mà bà chưa từng biết đến…”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc