Đối với Chi Hoa, đó vốn là một ngày bình thường như bao ngày khác. Cô dắt Đậu Đậu đi dạo, thay cho nó bát nước sạch rồi đổ đầy thức ăn hạt. Lúc này, trời đã sáng rõ, trên lầu hai có tiếng rửa mặt, Nghiêm Đinh Thanh cũng đã thức dậy.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn sáng, mỗi người một chiếc điện thoại. Những đôi đũa đưa ra cũng chẳng chạm vào nhau, chẳng rõ là ăn ý hay là khách sáo.
Trước khi ra khỏi nhà, Chi Hoa còn vuốt ve Đậu Đậu, dặn nó ngoan ngoãn ở nhà chờ mình về, tối sẽ dẫn nó đi công viên dành cho chó chơi. Đuôi Đậu Đậu vẫy lia lịa, cái đầu lông xù của nó dụi vào lòng Chi Hoa, ấm áp như một cục bông.
Tối về nhà, Chi Hoa không nghe thấy tiếng Đậu Đậu sủa nên lập tức thấy có gì đó không ổn. Cô nghĩ đến trường hợp xấu nhất, có lẽ Đậu Đậu bị ốm nên không có sức để ra đón cô. Nào ngờ lại thấy bát nước và bát thức ăn vẫn đầy nguyên, không hề vơi đi chút nào so với lúc cô đi.
Tim Chi Hoa lỡ mất một nhịp, cô cuống cuồng gọi tên nó, tìm khắp trước sau nhà mà không thấy một chút động tĩnh nào. Cô hoảng loạn gọi điện cho Nghiêm Đinh Thanh, lắp bắp nói: “Đậu Đậu đâu rồi? Nó… hôm nay có ai đến nhà không?”
“Em đang nói gì thế?” Giọng Nghiêm Đinh Thanh nghe rất xa, hình như đang ở phim trường có sóng yếu.
“Đậu Đậu mất rồi!” Chi Hoa không kìm được tiếng nức nở.
“Em xem camera cổng đi, chắc nó tự chạy ra ngoài rồi.” Rõ ràng là Nghiêm Đinh Thanh không coi đó là chuyện gì to tát.
Nghe anh ta nhắc, Chi Hoa mới vội vàng nhớ ra xem camera.
Thời gian hiển thị là 9 giờ 10 phút sáng, Chi Hoa vừa ra khỏi nhà được nửa tiếng thì mẹ cô dẫn theo hai người đàn ông lạ mặt quẹt thẻ vào, dắt Đậu Đậu ra ngoài, nhốt nó vào một chiếc lồng sắt lớn.
Trước khi bị nhốt vào lồng, Đậu Đậu sủa hai tiếng về phía người lạ. Một trong hai người đàn ông đá nó một cú, rồi đá thêm hai cú vào bụng nó. Đậu Đậu run rẩy bò dậy, kẹp đuôi lại rồi co ro vào một góc lồng sắt.
Một tấm bạt đen được phủ lên chiếc lồng. Họ khiêng chiếc lồng, đặt lên một chiếc xe bán tải. Hai người đàn ông lái xe đi mất dạng. Mẹ cô đứng nhìn một lúc rồi cũng từ từ đi ra ngoài.
Chi Hoa giận tím mặt, gọi điện chất vấn mẹ: “Mẹ đã đưa Đậu Đậu đi đâu rồi?”
“Cái gì cơ?” Mẹ cô vẫn vờ như không hiểu.
“Cổng có camera, con thấy hết rồi.” Chi Hoa cố kìm nén, gằn từng chữ hỏi: “Mẹ đã đưa Đậu Đậu đi đâu?”
“Gấp gì mà gấp, con chẳng phải đang chuẩn bị mang thai sao? Mang thai thì không thể nuôi chó, mất vệ sinh lắm.” Mẹ cô đáp.
“Con hỏi mẹ đã đưa nó đi đâu!” Chi Hoa gần như bật khóc.
“Con cứ yên tâm mà chuẩn bị có con, sau này khi đứa bé lớn rồi thì mình nuôi con khác.” Mẹ cô cứ vòng vo, nhất định không nói.
“Ai nói với mẹ là con muốn có con? Tại sao mẹ lại tự ý làm chuyện đó!” Chi Hoa gần như mất kiểm soát, “Bắt con lấy chồng, bắt con sinh con, mấy người còn muốn ép con chuyện gì nữa?!”
“Đây là ép con à? Đây là giúp con giữ vững địa vị!” Mẹ cô giận dữ nói.
Chi Hoa nghẹn lời, há miệng muốn nói nhưng chỉ còn lại tiếng thở dốc. Cô cúp máy, quyết định tự lái xe đi tìm.
Vừa nổ máy, nước mắt đã rơi xuống, từng giọt từng giọt đập vào vô lăng. Vừa ra khỏi nhà, hai tay cô đã ướt đẫm nước mắt trên vô lăng.
Đêm tối mờ ảo, Chi Hoa khóc không ngừng, mắt chỉ thấy trước mặt đen đen sáng sáng, đến cả hình dáng đèn đường cũng không rõ. Cô đành phải dừng xe, úp mặt khóc một lúc, rồi lau khô nước mắt, tiếp tục lái xe đi tìm Đậu Đậu.
Trước đây, Chi Hoa có rất nhiều bạn, nhưng sau chuyện xảy ra năm 20 tuổi, ba cô cảm thấy mất mặt nên đã chuyển nhà và đổi số liên lạc ngay trong đêm. Cô mất hết bạn bè thời đi học và cũng chẳng còn hứng thú kết bạn mới.
Cuộc sống của cô, ngoài ba mẹ và ba mẹ chồng, thì chỉ còn Nghiêm Đinh Thanh. Đối diện với họ, Chi Hoa luôn cảm thấy ngột ngạt.
Chuyện đã xảy ra khiến ba cô thấy xấu hổ, mẹ cô thấy mất mặt trước ba, còn ba mẹ chồng thì có sự e ngại. Kết quả là, Nghiêm Đinh Thanh lại chấp nhận cô.
Chính vì thế, trong mối quan hệ với Nghiêm Đinh Thanh, Chi Hoa cảm thấy mình như đang mắc một món nợ khổng lồ.
Cô không còn muốn mở lòng nữa, vì không chắc liệu những người bạn mới có ghét bỏ vết sẹo trong lòng cô hay không. Ngay cả ba mẹ ruột cũng chê bai, luôn miệng nhắc lại sai lầm của cô, chỉ muốn cô trở thành một người vợ ngoan ngoãn tuyệt đối.
Nhưng Đậu Đậu thì không như vậy.
Nó chẳng hiểu những lý lẽ nực cười của thế giới loài người. Nó yêu quý Chi Hoa, một tình yêu không đòi hỏi cô phải cố gắng lấy lòng, cũng không cần phải khom lưng cúi đầu. Sự tồn tại của Đậu Đậu chính là một sự cứu rỗi.
Đến trưa hôm sau, Nghiêm Đinh Thanh mới phát hiện Chi Hoa đã đi tìm Đậu Đậu suốt cả đêm mà không về nhà. Anh ta gọi điện, giọng có chút mệt mỏi hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy à?”
Chi Hoa mệt đến mức không muốn nói, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
“Thành phố lớn thế này, khó tìm lắm, thôi bỏ đi.” Nghiêm Đinh Thanh nói, tưởng là đang an ủi, nhưng lại càng khiến Chi Hoa bực bội.
Cô im lặng, không chịu nói “Không tìm nữa”.
Nghiêm Đinh Thanh cũng chẳng muốn bận tâm, nghĩ cứ để cô đi tìm, dù sao cũng chỉ là một con chó, vài ngày nữa rồi sẽ quên thôi.
Lại tìm thêm một đêm nữa, Chi Hoa vẫn không thấy gì, đôi mắt đỏ hoe đáng thương, ngồi trong xe thất thần nhìn trời dần sáng. Cô cảm thấy có lẽ mình đã vĩnh viễn mất Đậu Đậu rồi.
Trợ lý gọi điện đến, nhắc cô còn một công việc cuối cùng trong tháng. Chi Hoa vỗ vỗ mặt, cố lấy lại tỉnh táo, gắng gượng đến phim trường.
Nhưng dù thế nào, cô vẫn không thể che giấu được vẻ bơ phờ, mất hồn.
Nữ diễn viên đóng quảng cáo cùng cô là Hứa Á Hằng nhỏ nhẹ hỏi: “Chị Chi Hoa, chị không nghỉ ngơi à?”
Chi Hoa gượng cười, mắt không chớp, trông vô cùng tệ.
“Chị gặp chuyện gì à? Có khi em có thể giúp chị đấy.” Hứa Á Hằng kéo tay cô ngồi xuống.
Vừa dứt lời, mắt Chi Hoa đã long lanh, vài giọt nước mắt tràn ra. Cô vội lau đi, cười ngượng nghịu nói: “Không có gì, con chó ở nhà của chị bị lạc, tìm mãi không thấy.”
Hứa Á Hằng khẽ sững lại, nhẹ nhàng vỗ vai Chi Hoa, an ủi: “Chó rất có linh tính, biết chị đang tìm nó, nhất định sẽ quay về thôi.”
Cánh cửa phòng trang điểm khẽ mở ra rồi đóng lại. Hứa Á Hằng lặng lẽ đi ra ngoài, để lại không gian cho Chi Hoa lấy lại bình tĩnh. Cô ấy cầm điện thoại, tìm một góc khuất rồi bấm số gọi đi.
Tưởng Dụ Sinh nghe điện thoại, giọng anh ấy vọng đến: “Chuyện gì thế?”
“Hôm nay chị Chi Hoa trông phờ phạc lắm.” Hứa Á Hằng nhỏ giọng nói.
Tưởng Dụ Sinh đang dụi mắt, bỗng chốc ngồi thẳng dậy, vội vàng hỏi: “Tình hình sao vậy?”
“Dường như con chó của chị ấy bị lạc, tìm mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy.” Hứa Á Hằng đáp.
“Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, tôi không biết có cần nói với anh không.”
“Được, tôi biết rồi.” Dụ Sinh ngập ngừng một lát rồi dặn dò, “Chuyện gì liên quan đến cô Lương, dù là chuyện nhỏ nhất, cô thấy gì cũng phải kể cho tôi.”
Hứa Á Hằng ngoan ngoãn vâng lời, cất điện thoại đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy hôm trước, khi Hứa Á Hằng gần tan làm, trợ lý hớn hở chạy vào báo rằng có một anh Tưởng đang đợi cô ấy ngoài phim trường.
Nghe là Tưởng Dụ Sinh, Hứa Á Hằng ngạc nhiên đứng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài.
Công ty quản lý của cô ấy có quy mô không lớn, nhưng lại có hậu thuẫn vững chắc.
Chủ tịch công ty mẹ là Trình Nhu Nhĩ nổi tiếng, trước đây chưa từng dính dáng đến giới giải trí.
Thế nhưng một năm trước, đột nhiên anh đầu tư vào một công ty đang trên bờ vực phá sản, khiến nhiều nghệ sĩ chen chúc muốn vào.
Hứa Á Hằng may mắn đã ký hợp đồng trước khi anh đầu tư. Cô ấy vốn không mấy nổi tiếng, nhưng nhờ vậy mà gặp được cơ hội tốt.
Dù không quan tâm đến thương trường, nhưng cô ấy cũng nghe loáng thoáng về ông chủ lớn. Cô biết người luôn đi cùng anh Trình là Tưởng Dụ Sinh, cũng không phải nhân vật nhỏ. Vậy mà anh ấy lại nói muốn gặp riêng, khiến cô ấy vô cùng bất ngờ và cảm thấy được coi trọng.
Ai ngờ, Tưởng Dụ Sinh lại mở lời hỏi: “Vài ngày nữa cô sẽ quay quảng cáo cùng cô Lương à?”
“Vâng.”
“Thấy hay nghe được gì về cô ấy, cô đều phải kể cho tôi.”
Hứa Á Hằng ngây người, nhỏ giọng nhắc: “Anh Tưởng... chị Chi Hoa đã có gia đình rồi.”
Không gian im lặng vài giây, Tưởng Dụ Sinh bật cười, nhìn cô ấy thêm vài lần, “Tôi biết. Cô còn có vấn đề gì nữa không?”
Hứa Á Hằng lập tức lắc đầu, che đi vẻ mặt ngạc nhiên. Trong đầu cô ấy nghĩ, chẳng lẽ anh Tưởng muốn làm người thứ ba?
Sau khi mách tin, Hứa Á Hằng lại âm thầm an ủi bản thân, rằng chỉ là nói cho anh Tưởng biết con chó bị lạc thôi, chắc không đến nỗi là đạo đức bại hoại đâu nhỉ.