“Anh ta đang bị nhốt ở căn phòng phía trước, cô muốn gặp anh ta, hay muốn nói chuyện tiền chuộc trước?”
Chi Hoa lại hỏi: “Tại sao anh lại giữ anh ấy lại?”
“Anh ta ngoại tình bị paparazzi chụp được. Chuyện này vốn không liên quan đến tôi, nhưng nữ diễn viên dưới trướng tôi lại bị chụp cùng, nên tôi đành phải bỏ tiền ra mua lại ảnh.”
Anh lật trong điện thoại ra một bức ảnh biên lai, đưa cho Chi Hoa xem: “Chuyện của hai người họ, không thể để một mình tôi trả tiền, đúng không?”
“Đúng.” Chi Hoa cười một cách khó khăn.
Trong ảnh là hai trăm vạn tệ, cô cần phải gánh một trăm vạn, nhưng Chi Hoa không thể lấy ra số tiền này.
Thật khó nói, mấy năm làm diễn viên, cô tính sơ qua thì không có bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Vốn dĩ, Chi Hoa chỉ an phận làm một diễn viên tuồng côn khúc trong nhà hát, thu nhập không nhiều, nhưng cô cũng không quá nặng lòng về tiền bạc.
Cô chuyển sang làm diễn viên điện ảnh, hoàn toàn là để bù đắp những thiếu hụt của Nghiêm Đinh Thanh.
Từ thời cấp ba, Nghiêm Đinh Thanh đã say mê điện ảnh, quyết tâm trở thành một đạo diễn xuất sắc.
Chi Hoa tin anh ta có thể làm được, anh ta luôn nói được làm được.
Chỉ là con đường trở thành đạo diễn xuất sắc quá gập ghềnh, và cũng cần rất nhiều tiền.
Sau đại học, Nghiêm Đinh Thanh thường xuyên tham gia các cuộc thi, hy vọng nổi bật trong ngành, giành được không ít giải thưởng cho người mới, nhưng tác phẩm của anh ta luôn được đánh giá cao mà không bán chạy, vẫn còn một khoảng cách rất xa so với thương mại hóa.
Những bộ phim làm ra không thu được doanh thu phòng vé, năm này qua năm khác thua lỗ, Nghiêm Đinh Thanh từng có lúc không thể có tiền để bắt đầu dự án mới.
Chi Hoa không thể khoanh tay đứng nhìn đành cắn răng đồng ý chuyển nghề.
Ban đầu chỉ nhận công việc hướng dẫn diễn xuất tuồng cho một bộ phim nghệ thuật, sau đó được giới thiệu làm diễn viên đóng thế văn, dần dần cũng coi như đã vào nghề.
Có khi lịch trình của cô còn bận hơn cả Nghiêm Đinh Thanh.
Tuy nhiên, phần lớn số tiền kiếm được lại được đổ vào các dự án mới của Nghiêm Đinh Thanh, rồi không thấy quay lại – phim của anh ta đến nay vẫn chưa có bộ nào có lãi, vẫn đang trong giai đoạn “bỏ vốn để được tiếng”.
Chi Hoa nhìn chằm chằm vào mặt bàn gỗ đỏ mà ngẩn người, trong đầu nhanh chóng tính toán, trong thời gian ngắn cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Dự án của Nghiêm Đinh Thanh đang trong giai đoạn cuối, đây là cuộc thi mới anh ta tham gia, hạn chót chỉ còn khoảng một tháng, anh ta không thể trì hoãn.
Cuối cùng thì vẫn phải giúp anh ta, Chi Hoa tự nhủ, dù khó khăn đến đâu cũng phải giúp anh ta lần này, đây là Chi Hoa nợ anh ta.
Năm hai mươi tuổi, chính anh ta đã tìm thấy cô trong đống bìa carton rách nát, tìm thấy cô trong tình trạng không mảnh vải che thân, khắp người đầy vết máu.
Chi Hoa nhớ rõ khoảnh khắc đó, cô đã gần như chết lịm, nghe thấy tiếng bìa carton đè lên người bị dịch chuyển, bụi bay lên, lấp đầy khoang mũi, cô muốn ho cũng không có sức.
Giây tiếp theo, tấm bìa carton bị nhấc ra, trước mắt đột nhiên sáng bừng, chói mắt đến mức cô phải rơi nước mắt.
Có một bóng người mờ ảo tiến lại gần.
Chi Hoa không nhìn rõ là ai, cô chỉ hoảng sợ muốn trốn, cố hết sức rụt người lại, rồi bị một vòng tay ôm lấy.
Một cái ôm siết chặt vô cùng nồng nhiệt.
Cô nghe thấy giọng của Nghiêm Đinh Thanh: “Đừng sợ, là anh đây.”
Hình như anh ta đang khóc.
Sợi dây căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng, Chi Hoa giống như người chết đuối được cứu, thở hổn hển. Cô ngước lên nhìn thấy ô cửa sổ trần nhà dột nát, tấm kính vỡ ra một lỗ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lạnh lẽo và ghê rợn.
Từ đó về sau, Chi Hoa luôn cảm thấy cô phải trả ơn người này.
Nhưng hiện tại, cô không thể lấy ra một trăm vạn tiền mặt.
Chi Hoa tính toán hồi lâu, tiền trong thẻ cộng lại cũng chỉ hơn sáu mươi vạn, bán nhà bán xe cũng không thể lấy được tiền trong vài ngày.
Cô không tìm được ai để vay, Chi Hoa không có mối quan hệ xã hội, cũng không có bạn bè để vay.
Ba mẹ hai bên càng không thể trông cậy, họ chỉ có lương hưu, tiền tiết kiệm cộng lại cũng không quá hai mươi vạn.
Dường như tất cả các con đường cầu cứu đều bị chặn lại.
“Anh Trình, có thể…” Chi Hoa ngượng ngùng mở lời: “Cho anh ấy về phim trường trước được không, một trăm vạn này tôi sẽ tìm cách trả, tôi nhất định sẽ trả.”
Trình Nhu Nhĩ nhíu mày, im lặng nhìn cô, từ từ lắc đầu, ánh mắt dường như đang thương hại cô.
“Tôi nhất định sẽ trả mà.” Chi Hoa yếu ớt nhấn mạnh.
“Hình như cô rất yêu anh ta, nhưng cô có biết Nghiêm Đinh Thanh đã nói gì không?” Giọng nói của Trình Nhu Nhĩ khiến người ta cảm thấy bất an.
Hơi thở của Chi Hoa nghẹn lại, lòng cô như trống đánh, không dám hỏi.
Trình Nhu Nhĩ trầm tư một lát, nói một cách bình thản: “Chồng cô đã sớm biết cô không có một trăm vạn, anh ta cũng đưa ra một điều kiện trao đổi.”
“Anh ta muốn cô ở bên tôi, để đổi lấy một trăm vạn này.”
Giọng của Trình Nhu Nhĩ rất khẽ, nhưng vẫn khiến Chi Hoa giật mình.
Không khí lập tức chùng xuống, đè nặng lên lồng ngực Chi Hoa.
Cô ngồi thẳng đơ, ngây dại, lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Chi Hoa nghe rõ ràng tiếng vỡ nát, phát ra từ trái tim, dọc theo mạch máu chạy thẳng lên thái dương.
Nghiêm Đinh Thanh biết rõ chứng tâm lý của Chi Hoa, anh ta rõ ràng đã tận mắt chứng kiến cô khóc lóc mất kiểm soát trong đêm tân hôn, vậy mà anh ta làm sao có thể nhẫn tâm đưa ra điều kiện trao đổi này.
“Tôi không tin…” Cả người Chi Hoa run rẩy, giọng nói cũng run theo.
Vẻ mặt Trình Nhu Nhĩ vẫn bình tĩnh, thậm chí còn đầy vẻ xót thương, im lặng nhìn cô chằm chằm.
Anh mở một đoạn ghi âm trong điện thoại, sau tiếng rè rè của dòng điện, giọng của Nghiêm Đinh Thanh vang lên, như thể đang kề sát tai Chi Hoa. Nghiêm Đinh Thanh nói: “Để vợ tôi ở bên anh, có đủ một trăm vạn không?”
Đoạn ghi âm đột ngột dừng lại, Chi Hoa không nghe thấy một chút do dự nào từ anh ta.
Sự im lặng trong phòng kéo dài vô tận, trái tim Chi Hoa rơi xuống, rơi vào một cái hố đen mà cô không thể nhìn thấy đáy. Cô nhớ lại ánh sáng đã chiếu rọi vào khi Nghiêm Đinh Thanh nâng tấm bìa carton lên ôm lấy cô.
“Còn anh?” Chi Hoa bình tĩnh hỏi: “Anh đã đồng ý điều kiện này sao?”
“Tôi đồng ý rồi.” Trình Nhu Nhĩ đưa một chiếc thẻ phòng cho cô: “Tám giờ tối mai, phòng 8012 ở đây. Cô còn một ngày để suy nghĩ.”
Trình Nhu Nhĩ khoác áo gió lên, tiễn Chi Hoa ra cửa.
Hai người đi trước sau trên hành lang, rất giống lần đầu tiên họ gặp nhau ở quán trà. Bên ngoài không có ai, hành lang tĩnh lặng đến lạnh lẽo. Bóng của Trình Nhu Nhĩ dưới ánh đèn rất lớn, một vệt đen in trên tấm thảm, mỗi bước Chi Hoa đi về phía trước đều bị bao bọc trong vệt đen ấy.
Khi ra đến cửa, gió đêm ùa vào lòng. Chi Hoa bất ngờ rùng mình, vội vàng túm chặt áo khoác ngoài, rụt cổ vùi mặt vào cổ áo.
“Tôi uống chút rượu rồi, không tiễn cô đi được xa.” Giọng anh rất khẽ, một cơn gió thổi qua là tan biến.
Đương nhiên Chi Hoa không để ý, vội vàng cảm ơn: “Không sao, tôi tự lái xe đến.”
“Vậy em lái xe cẩn thận.”
Gió lại thổi mạnh hơn, Chi Hoa chỉ gật đầu qua loa rồi chạy ra ngoài, khom lưng nhanh chóng chui vào xe.
Cô khởi động động cơ, nhìn thấy Trình Nhu Nhĩ trong gương chiếu hậu, chợt nhớ ra mình đã kinh ngạc đến nỗi quên hỏi anh, tại sao lại đồng ý điều kiện đó.
Đêm sau cơn mưa như một khối mực khô, cứng ngắc, lạnh lẽo.
Chiếc xe của Chi Hoa với đèn hậu đỏ rực, lướt đi về phía khối mực giữa đất trời này, bị màn đêm nuốt chửng từng chút một.
Khoảnh khắc thành phố chìm vào giấc ngủ đã đến, đèn của câu lạc bộ dần trở nên mờ ảo. Trình Nhu Nhĩ sải bước đi vào, hơi rượu trong người nóng lên, như thể có vô số bong bóng sủi bọt, bay lên trong đầu anh.
Rồi, một tiếng bốp vang lên đầy bất ngờ.
Trình Nhu Nhĩ giật mình, định thần nhìn lại, là tiếng Chu Dực ập bài xuống bàn sau khi ù.
Hóa ra anh đã vô thức ngồi trong phòng chơi bài, trên chiếc ghế sofa mềm mại, có lẽ đã qua một ván bài. Mà anh hoàn toàn không nhận ra khoảng thời gian này, chỉ cảm thấy khó thở.
Anh rất ít khi uống rượu, hôm nay là một ngoại lệ. Nếu không phải chút men rượu giữ chân anh lại, nếu không phải những người trên bàn nhậu cố ý níu anh, có lẽ Nghiêm Đinh Thanh đã bị chính tay anh đánh cho tàn phế.
“Cậu thật ủy mị.” Chu Dực chậc lưỡi trêu anh.
Những người khác cũng cười, trêu chọc anh: “Lão Tứ hiếm khi chu đáo thế, lúc cô Lương ăn uống, cứ nhìn chằm chằm.”
Chu Dực ra bài, thong thả nói: “E rằng không chỉ nhìn chằm chằm vào miệng người ta đâu.”
Lại một tràng cười vang lên, Trình Nhu Nhĩ lắc đầu, không thể biện minh được nửa lời.
Anh quả thật đã nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô.
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, vì nếu trong mắt cô là nỗi buồn, Trình Nhu Nhĩ sẽ cảm thấy áy náy. Nếu trong mắt cô là sự vô cảm, Trình Nhu Nhĩ sẽ thấy anh đã đến quá muộn.
Thế nên, anh chỉ có thể dời ánh mắt sang nơi khác.
Tình cờ chú ý đến đôi môi của Chi Hoa, là kiểu môi mà những mỹ nhân phương Đông trong tranh thường có. Không mỏng không dày, không rộng không hẹp, kết hợp với gương mặt hiền hòa, thanh tú của cô, vừa vặn vô cùng.
Thế nhưng đôi môi ấy lại bị cô cắn chặt.
Sự nhẫn nhịn, nỗi đau khổ của cô, tất cả đều bị dồn nén trong những vết răng, bao bọc trong lớp son môi loang lổ.
Trình Nhu Nhĩ rất muốn giúp cô lau đi, xóa bỏ sự lộn xộn và đáng thương của cô.