Mỗi Khi Trời Mưa

Chương 10: Kiềm chế, tự chủ

Trước Sau

break

Chiếc đèn pha lê treo trên trần phòng riêng, ánh sáng vàng mật ong như tan chảy từ những khối băng, nhẹ nhàng đổ xuống chiếc bàn ăn gỗ thật màu nâu đỏ, tạo thành những hoa văn lấp lánh và vỡ vụn.

Chỉ khoảng một phút sau, cánh cửa lại mở ra. Người phục vụ bưng vào ba chén chè đựng trong bát sứ trắng. Chi Hoa tò mò nhìn, bên trong là những viên mochi nhỏ mà cô yêu thích, điểm xuyết những cánh hoa khô vụn, trông như má hồng của một thiếu nữ.

“Tôi hình như không gọi món này…” Chi Hoa ngạc nhiên.

“Là do ông chủ chúng tôi tặng ạ.” Người phục vụ đáp.

Bát chè được đặt xuống một cách khéo léo, người phục vụ nhanh chóng rời đi trong im lặng. Chi Hoa còn định hỏi lý do, nhưng khi ngước lên thì người đó đã đi khuất.

“Tại sao ông chủ ở đây lại tặng chúng ta chè nhỉ?” Chi Hoa quay sang hỏi Trình Nhu Nhĩ, nét mặt vẫn rạng rỡ. “Ông chủ là bạn của anh sao?”

Cô hồn nhiên cười, nụ cười ấy thật sự thẳng thắn và trong sáng. Trình Nhu Nhĩ nghe thấy cô dùng từ “chúng ta”, anh cụp mắt xuống, mân mê điếu thuốc chưa châm trên đầu ngón tay, dường như không nhìn cô.

“Phải.” Giọng anh khàn đặc hơn, giống như tiếng củi khô đang cháy lách tách trong lò.

Chỉ có Trình Nhu Nhĩ biết, ánh mắt anh luôn không tự chủ mà trượt xuống đôi môi cô. Hai cánh môi nhợt nhạt khẽ hé mở, trên môi có vài vết nứt nhỏ, trông đáng thương đến mức anh chỉ muốn cắn một cái.

Nghe nói là bạn của anh, Chi Hoa an tâm đón nhận món quà này. Cô cầm chiếc muỗng sứ nhỏ khuấy nhẹ, đưa một muỗng vào miệng, đôi mắt lập tức cong lên.

Nước chè làm ướt đôi môi khô nẻ của cô. Cô khẽ liếʍ bằng đầu lưỡi, đôi môi trở nên ướt át, lấp lánh trong mắt Trình Nhu Nhĩ. Anh nuốt khan một cái, cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, vẻ mặt vẫn trầm ngâm.

Không phải vì lịch sự hay ga lăng, chỉ là anh sợ sẽ làm cô hoảng sợ.

“Ngon không?” Anh nhìn chằm chằm vào đôi má phúng phính của cô khi ăn, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.

“Ngon lắm. Anh cũng thích ăn đồ ngọt sao?” Chi Hoa nghĩ, chắc vì là bạn của Trình Nhu Nhĩ tặng, nên đây là món mà anh thường thích ăn.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át của cô, từ từ đáp: “Chắc là tôi thích.”

Một câu trả lời kỳ lạ, nhưng Chi Hoa cũng không nghĩ nhiều.

Ở phía bên kia bàn, Tưởng Dụ Sinh không nói nhiều. Anh ấy khuấy khuấy chén chè trước mặt, đột nhiên đứng dậy nói: “Anh Trình, hộp quà cho anh Chu vẫn còn trên xe, tôi đi đưa cho anh ấy nhé.”

“Cứ đi đi.” Trình Nhu Nhĩ vẫn mân mê điếu thuốc, đưa lên miệng cắn cắn nhưng vẫn không châm lửa.

Vội vã rời khỏi phòng, Tưởng Dụ Sinh đi thẳng đến phòng khách của Chu Dực. Anh ấy tay không đi vào, làm gì có hộp quà nào để đưa.

Thấy anh ấy, Chu Dực cười nói: “Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa à?”

Ghế sofa kêu cọt kẹt, Tưởng Dụ Sinh ngồi phịch xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Nếu tôi không tìm cớ để ra ngoài, giờ này chắc bị anh Trình đánh cho một trận rồi.”

“Ông chủ cậu thật là đỏng đảnh mà.” Chu Dực tặc lưỡi lắc đầu.

“Đó là si tình!” Tưởng Dụ Sinh phản bác nói.

Trình Nhu Nhĩ, người được gọi là đỏng đảnh hay si tình, đang ở trong phòng riêng cuối hành lang, ngậm điếu thuốc nhìn Chi Hoa yên lặng uống hết một chén chè. Rồi anh đẩy chén của mình sang, hỏi: “Cô đói lắm sao?”

Tay cầm muỗng của Chi Hoa khựng lại, má cô hơi nóng, chóp mũi lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. “Hơi hơi... cả ngày tôi không ăn gì mấy.”

“Tại sao?” Điếu thuốc lắc lư theo lời nói của anh, giọng anh hơi ngắt quãng: “Vì không tìm thấy Đậu Đậu sao?”

Chi Hoa gật đầu, vài sợi tóc mái rủ xuống che đi nửa con mắt. Cô đưa tay vén tóc ra sau tai, để lộ hốc mắt ướt và dái tai tròn trịa đều ửng lên một màu hồng nhạt.

“Thật sự cảm ơn anh rất nhiều.” Cô trịnh trọng nói.

“Cô thích cảm ơn người khác bằng lời nói vậy sao?” Trình Nhu Nhĩ cười như không cười, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô.

“Không... không phải…” Chi Hoa bối rối, cố gắng giải thích: “Tôi vẫn... vẫn sẽ tặng anh một chút gì đó để đền đáp.”

Mắt cô đảo quanh, cố gắng tìm ý tưởng.

“Tôi sẽ tặng anh một chiếc áo sơ mi mới nhé.” Cô lại nhìn thấy vết bẩn màu be trên ngực Trình Nhu Nhĩ. 

“Anh quen mặc nhãn hiệu nào?”

“Nhãn hiệu nào cũng được.” Trình Nhu Nhĩ lấy điện thoại ra, hỏi: “Số điện thoại của cô là gì?”

Chi Hoa ngoan ngoãn đọc số. Thấy anh bấm điện thoại một lúc, dường như đã lưu số, rồi gọi một cuộc đến điện thoại của cô, tiếng tút vừa vang lên thì anh đã cúp máy.

“Đây là số của tôi. Mua áo sơ mi xong thì gọi cho tôi.”

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh, ngón cái khẽ xoa đầu lọc. Chi Hoa sợ anh ngại có phụ nữ ở đó nên không dám hút thuốc, vội nói: “Anh Trình, anh cứ hút đi, tôi không sao đâu.”

Ngón tay Trình Nhu Nhĩ dừng lại, cười khẽ một tiếng: “Được.”

Thật ra anh đã hơi mất tự chủ. Không phải cơn nghiện thuốc lá, mà là một sự thôi thúc khác. Anh không nghiện thuốc lá, hay nói cách khác là anh không nghiện bất cứ thứ gì, nhưng việc từ từ tiếp cận Chi Hoa lại là thứ duy nhất thử thách sự tự chủ của anh.

Cứ ở bên cô thêm một phút, sự tự chủ của anh lại giảm đi một chút. Ngay cả lần đầu tiên gặp mặt chính thức ở quán trà, anh đã phải cố gắng không nói chuyện với cô, dùng sự im lặng để kiềm chế bản thân.

Bây giờ thì anh dùng điếu thuốc để phân tán sự chú ý.

Cạch một tiếng, điếu thuốc giữa ngón tay Trình Nhu Nhĩ được châm lửa. Đốm đỏ nhỏ lập lòe trong làn khói. Anh nhắm mắt hút một hơi thật mạnh, như người đã nín thở rất lâu cuối cùng cũng được hít thở, dùng mùi thuốc lá để làm tê liệt bản thân.

Chi Hoa không biết anh đang cố nhịn cho nên cũng không cảm nhận được sự căng thẳng của anh. Cô hỏi: “Anh thích áo sơ mi màu gì?”

Giọng nói đơn thuần, bình tĩnh của cô càng khiến anh không thể không mở mắt ra.

“Có những màu nào?”

Mắt Trình Nhu Nhĩ đỏ hoe, giọng nói khàn đặc đến kỳ lạ.

Trong phòng riêng rộng lớn, chỉ còn lại hai người họ. 

Sự yên tĩnh đến ngột ngạt. 

Đáng tiếc là Chi Hoa không cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn chứa trong đó. Cô nghiêng màn hình điện thoại về phía Trình Nhu Nhĩ, nhưng ánh sáng huyền ảo từ chiếc đèn chùm pha lê khiến màn hình khó nhìn rõ.

Đột nhiên Trình Nhu Nhĩ cúi người sát lại, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc, hòa quyện với hương tuyết tùng phảng phất, từng đợt xộc thẳng vào mũi cô.

Điện thoại vẫn nằm trong tay Chi Hoa. Tay Trình Nhu Nhĩ vươn tới, đầu ngón tay lướt trên màn hình, xem các hình ảnh áo sơ mi trên trang web.

Ngoài lần vấp ngã vào lòng anh, đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau đến vậy. Cằm anh gần như chạm vào trán Chi Hoa, hơi thở nóng bỏng như sóng biển, từng đợt vỗ vào mặt cô.

Quá gần. 

Chi Hoa chợt thấy căng thẳng, như bị hơi thở của anh làm bỏng. 

Tim đột nhiên co lại, nhưng không phải vì sợ hãi.

Cô ngạc nhiên vì mình không sợ hãi, không run rẩy như khi Nghiêm Đinh Thanh cố ôm cô trước đây. Cô chỉ thở gấp, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Có lẽ mùi thuốc lá và hương tuyết tùng hòa quyện vào nhau khiến cô cảm thấy choáng váng.

“Màu nào cũng được, cô chọn đi.”

Hơi thở khiến cô hoảng loạn đã rời xa, Chi Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chi Hoa không biết, đây thật ra chỉ là Trình Nhu Nhĩ tạm thời buông tha cho cô. 

Đối với anh, bây giờ chưa phải là lúc.

Một điếu thuốc nhanh chóng hút xong, Chi Hoa thấy anh dường như muốn dập tắt, vội vàng đưa gạt tàn thuốc ở gần đó qua. Vẻ mặt cô vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay run run đã phản bội cô.

Trình Nhu Nhĩ nhìn thấy, trong mắt hiện lên ý cười.

Xấu hổ cũng được, sợ hãi cũng được, ít nhất cô đã không trốn tránh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc