Mỗi Khi Trời Mưa

Chương 1: Mở đầu

Trước Sau

break

Trăng lên, đêm xuống, Chi Hoa quyết định rời bỏ thế gian.

Rừng cây chìm trong bóng tối dày đặc, những cành cây khẳng khiu vươn lên trời. Ánh trăng vàng lạnh lẽo xuyên qua kẽ lá, in vào đôi mắt mờ sương của Chi Hoa, loang ra như một giọt nước trên giấy tuyên thành.

Nơi đây là điểm dừng chân cuối cùng của cô. 

Tại công viên nhỏ ven thành phố này, Chi Hoa đã gặp Đậu Đậu, một chú chó hoang. Con chó cỡ trung, bộ lông đen trắng lấm lem bùn đất, xoắn lại từng mảng, chẳng rõ thuộc giống loài nào.

Chi Hoa yêu thú cưng, nhưng trong nhà không ai có cùng sở thích. Mặc cho sự phản đối, cô vẫn kiên quyết đưa chú chó đáng thương về nuôi trong sân biệt thự và đặt tên nó là Đậu Đậu.

Hai ngày trước, mẹ cô lén gọi xe, mang Đậu Đậu đi bỏ ở một góc phố. Lý do là để Chi Hoa có môi trường sạch sẽ, an toàn, sẵn sàng mang thai.

Việc phải mang thai là vì chồng cô, Nghiêm Đinh Thanh, đã ngoại tình. Mẹ Chi Hoa cho rằng cô cần nhanh chóng sinh một đứa con để củng cố địa vị chính thất của mình.

Chi Hoa đã tìm Đậu Đậu suốt 24 giờ, chạy hết cả bình xăng mà vẫn bặt vô âm tín. Trợ lý gọi điện hối thúc, nhắc nhở cô về lịch trình cuối cùng của tháng là quay quảng cáo, cần có mặt lúc 8 giờ sáng.

Khi ấy, trời vừa hửng sáng, trên phố chỉ có cô và một quầy bán đồ ăn sáng. Chi Hoa ngồi trong xe, nhìn ông chủ quầy cho con chó nhỏ dưới chân mình một miếng thịt gà.

Cô ngẩn người, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Chi Hoa bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Kết thúc lịch trình, Chi Hoa không tẩy trang, cũng không về nhà. 

Cô lái xe đến rạp hát Lan Nhật, uống cạn một chai nước trong bãi đậu xe, rồi tiếp tục đi đến công viên nhỏ ngoại ô. Tại gốc cây nơi lần đầu gặp Đậu Đậu, cô lặng lẽ khóc một mình.

Cách cổng công viên chừng 100 mét có một cây cầu. Chi Hoa không quay lại bãi đậu xe mà đi về phía đó.

Cô nghĩ, cách kết thúc thật đơn giản, chỉ cần nhắm mắt lại và nhảy xuống.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng chó sủa, âm thanh quen thuộc như tiếng của Đậu Đậu. Chi Hoa ngỡ là ảo giác, nhưng bản năng vẫn khiến cô ngoái đầu tìm kiếm.

Tiếng sột soạt trong lùm cây mỗi lúc một gần. Chi Hoa nghe rõ tiếng chân con vật chạy vội vã. Cô vừa kịp nhìn rõ thì Đậu Đậu đã lao vào lòng, phấn khích liếʍ láp khắp mặt cô.

Đôi mắt Chi Hoa sưng húp, gương mặt còn vương những vệt nước mắt.

Niềm vui bất ngờ ập đến khiến đầu óc cô trống rỗng. 

Cô muốn bật cười thật lớn nhưng lại bật ra tiếng khóc nức nở. 

Cô khóc đến mức không nhận ra có người đang tiến lại gần, lặng lẽ đứng nhìn cô vài giây rồi cất tiếng gọi: “Cô Lương, sao cô lại ở đây?”

Tiếng khóc trong rừng bỗng nghẹn lại, rồi im bặt. Chi Hoa dùng mu bàn tay gạt nước mắt, cố gắng lấy lại tầm nhìn và nhận ra hai người đang đứng trước mặt là Trình Nhu Nhĩ và vệ sĩ Tưởng Dụ Sinh.

Trình Nhu Nhĩ trầm giọng hỏi lại: “Cô đang khóc à?”

Trong khu rừng tối đen, Chi Hoa chỉ có thể mượn ánh trăng để nhìn rõ khuôn mặt đang tiến lại gần của anh. Khuôn mặt anh vẫn bình thản như thường, nhưng lại có một sự khác biệt lạ thường.

“Anh Trình, sao anh lại... tìm thấy Đậu Đậu?” Chi Hoa không muốn khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.

“Tình cờ thôi.” Giọng anh nhẹ bẫng. 

“Lần trước nghe cô nói là nhặt nó ở đây, thấy nó cứ ủ rũ nên tôi đưa nó đến đây dạo một lát. Tôi định dạo xong thì sẽ liên lạc với cô.”

Trình Nhu Nhĩ khẽ cười: “Không ngờ lại gặp cô ở đây.”

Tưởng Dụ Sinh đứng sau, nhân cơ hội chen vào: “Cô Lương đã ăn gì chưa? Hay là chúng ta cùng ăn rồi hãy về?”

Đậu Đậu đang vẫy đuôi hớn hở dưới chân bỗng kêu lên hai tiếng vui sướиɠ, rồi kéo vạt áo Chi Hoa, hướng cô về phía Trình Nhu Nhĩ.

Chi Hoa bị vấp, loạng choạng ngã vào lòng anh, mặt cô va vào ngực anh. Lớp trang điểm nhòe nhoẹt vì khóc lem lên bộ vest, để lại một vệt màu vàng nhạt lớn.

Giữa lúc hoảng loạn, Chi Hoa định ngẩng đầu xin lỗi thì một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đặt lên giữ chặt cô lại.

“Nước mắt cô vẫn chưa ngừng rơi.” Trình Nhu Nhị nói: “Dù sao thì áo cũng đã bẩn rồi, cô cứ khóc thêm chút nữa đi, cứ xem như tôi cho cô mượn để lau nước mắt.”

Mùi hương tuyết tùng xộc thẳng vào mũi, đó là mùi nước hoa đặc trưng của Trình Nhu Nhĩ. 

Chi Hoa nép chặt vào anh, nghe tiếng lồng ngực anh rung lên khi nói chuyện. 

Khi anh im lặng, cô lại nghe thấy tiếng tim anh đập, từng nhịp một, mang đến cho cô một cảm giác an tâm lạ kỳ. 

Chi Hoa cũng nghe thấy những âm thanh khác, tiếng Tưởng Dụ Sinh gọi Đậu Đậu nhưng nghe như có như không, giống một cơn gió lướt qua tai.

Trong rừng lại vang lên tiếng sột soạt, có lẽ Tưởng Dụ Sinh đã dắt Đậu Đậu đi. 

Chi Hoa hiểu rõ, mình là người đã có chồng, không nên ở trong vòng tay của Trình Nhu Nhĩ mà khóc.

Không nên vượt quá giới hạn. 

Chi Hoa hoảng loạn. 

Bàn tay đang giữ chặt cô như có một lực mạnh mẽ không thể cưỡng lại, khiến cô đứng ngồi không yên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc