Từ Ngạo Cầm thấy cô đã khóc thành như vậy, lúc này mới ngừng tay ngồi trở về ghế, uống một ngụm cà phê, lau lau khoé mắt rớm nước:
"Là, tôi sai rồi, nhưng làm sao Hàng Cẩm còn muốn bức tôi vào con đường chết? Chị ta không thể buông tha cho tôi sao?"
Sau đó Hàng Dục được đưa đến bệnh viện, phản ứng quá kích rất nghiêm trọng, vừa run rẩy vừa nôn mửa, mạch máu bạo động, anh bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nhắc đến những cái tên mà Hàng Cẩm không quen biết, cho rằng chị là Từ Ngạo Cầm, vừa nôn vừa bảo chị cút đi.
Hàng Cẩm lần đầu tiên nhìn thấy em trai mình biến thành dáng vẻ này, nhớ kỹ tên hai người, một người tên là Từ Ngạo Cầm, một cái tên khác anh hay gọi là Viên Vũ.
Từ Ngạo Cầm vô cùng hối hận đã trêu chọc Hàng Dục, cô ta trơ mắt nhìn công ty ba mình phá sản, ba mẹ ngày ngày cãi nhau, thân thích tới cửa đòi nợ, con nhà hào môn rộng mở cuối cùng cũng lỡ mất dịp tốt, còn ban cho cô ta những tháng ngày chướng khí mù mịt.
Cuộc đời cô ta giờ đây giống như một bàn cờ, mà Hàng Cẩm đem quân cơ đặt ở đâu, con đường của cô ta về sau sẽ ở đâu?
Hàng Cẩm phá hỏng đường đi, cuộc sống của cô ta lại bắt đầu lại từ đầu.
"Hôm qua tôi lại bị sa thải."
Từ Ngạo Cầm cười cười khóc nấc: "Tôi đã làm việc nỗ lực bao nhiêu cậu biết không? Là dứng đầu bộ phận tiêu thụ, tiền thưởng tháng này là hai mươi vạn, Hàng Cẩm quá siêu, chị ta cho tôi hi vọng, sau đó phá nát hi vọng đó trước mặt tôi, chị ta nhìn tôi lần lượt lâm vào tuyệt vọng, nhìn tôi bị phá hỏng, tôi xin được tha thứ. Nhưng chị ta muốn như vậy, chị ta làm được ..."
"Cậu nói nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến bản thân mình, có nghĩ đến Hàng Dục không?"
Viên Vũ bỗng nhiên nghẹn ngào: "Cậu có nghĩ đến, anh ấy vì cậu.... "
Cô nói không nên lời, chỉ khóc nức nở.
Cô nhớ đến Hàng Dục nói mình không thể uống rượu, nói giỡn lừa cô rằng dạ dày bị cắt.
Ngay lúc đó, chuyện đã như vậy mà anh còn có tâm tình nói vui nói đùa cùng cô sao?
Cô không có cách nào tưởng tượng nổi!!!
Trái tim đau đến như sắp chết rồi.
Viên Vũ không ngừng duỗi tay đánh đấm vào trái tim mình, nơi đó trát một nỗi buồn cơ hồ như nghẽn lại không thể thở, có gì đó đang ngăn chặn, khó chịu đến mức vẫn luôn rơi nước mắt:
"Hàng Dục......"
Vào 12 giờ đêm, Viên Vũ về đến nhà, hỏi ba mẹ đòi sổ hộ khẩu.
Mẹ Viên thấy mắt cô đỏ bừng, hỏi cô xem có chuyện gì, Viên Vũ hít hít mũi nói:
"Không có gì ạ, con muốn kết hôn, con muốn kết hôn với Hàng Dục."
"Làm sao vậy? Khóc cái gì?"
Ba Viên lấy khăn ướt cho cô lau nước mắt:
"Xảy ra chuyện gì con?"
Viên Kỳ ghe thấy động tĩnh cũng mở cửa phòng đi ra, thấy Viên Vũ khóc đến hai mắt đều sưng đỏ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đại ca bắt nạt chị? Em đi tìm anh ấy tính sổ."
"Con muốn kết hôn, ba...... con muốn cùng Hàng Dục kết hôn......" Viên Vũ gào khóc rất to, ngực cô bị tức đến không chịu được, chỉ thấy đau quá.
Viên Kỳ trợn tròn mắt, phải biết rằng, Viên Vũ đã thích Kỷ Văn Bác như thế nào, ngần ấy năm chưa bao giờ chủ động nhắc đến hai từ Kết Hôn.
"Được được được, Kết! Kết! Mau, đi lấy sổ hộ khẩu cho con bé nhanh lên."
Ba Viên gấp đến độ xoay quanh, mà không dám hỏi nhiều, sau khi mẹ Viên cầm sổ hộ khẩu ra, kéo Viên Vũ ngồi xuống sô pha, rót cho cô cốc nước.
"Đừng khóc con, muộn rồi còn một mình đến đây? Hàng Dục đâu?"
Anh vẫn đang nằm ở bệnh viện.
Viên Vũ không nói câu nào, nước mắt lại ngăn không được chảy xuống.
"Được được được. Không khóc nữa."
Ba Viên trấn an mà vỗ bỗ bả vai cô: "Vậy đêm nay con ở nhà một đêm, mai ba đưa con về, đến lúc đó..."
"Con đi đây."
Viên Vũ nhận lấy quyển sổ hộ khẩu mà mẹ Viên đưa, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
"Bây giờ?"
Ba Viên lập tức giữ chặt cô: "Đi đâu con?"
"Sân bay."
Mẹ Viên mặt đầy lo lắng hỏi:
"Hả? Đi ra sân bay làm gì?"
Viên Vũ xoa xoa nước mắt trên mặt, mắt đỏ hồng nói: