Còn mua ba hộp, vì người xếp hàng đằng sau đang nhìn, người sau lưng còn muốn giúp cô lấy, Viên Vũ thấy mọi người đang đưa mắt hóng hớt, chạy đến vội vàng cầm hai hộp, sau đó nhanh chóng tính tiền.
Ra khỏi siêu thị, cô đã đấm Hàng Dục một trận "Bạo lực gia đình.", nắm tay vừa đánh vào trong ngực, đã bị Hàng Dục nắm lấy, một tay bế người lên, cười hôn vào môi một cái, vừa đi vừa hôn, Viên Vũ đầu váng mắt hoa, chỉ có thể ôm chặt anh.
"Khốn kiếp......" Cô nhắm mắt mắng, môi lại bị cắn một cái, cô cúi đầu cắn linh tinh vào cổ anh, thấy anh vẫn chưa chịu buông người xuống, nhịn không được xin tha: "Hàng Dục, em sai rồi, thả xuống đi..."
"Có cho anh làm không?" Anh không thả người, cắn vành tai cô.
Viên Vũ: "...... Không cho."
Hôm qua mới đi bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói sắp được tháo thạch cao, gần nhất không được vận động kịch liệt, tốt nhất đừng dùng tay phải, nên nghỉ ngơi.
Bác sĩ nói lời có ý uyển chuyển hàm xúc, rơi vào tai Viên Vũ, như đang chỉ vào mũi Hàng Dục bảo:
"Thằng ranh, tối đừng có làm nữa, nhìn xem tay thạch cao của cậu, chạm vào sắp nứt cả ra rồi."
Một tay Hàng Dục bế Viên Vũ đi ra ngoài, Viên Vũ đấm bờ vai anh: "Đồ đểu! thả em xuống dưới!"
Cô xấu hổ và giận dữ muốn chết, cuối cùng ghé vào vai anh nói"...... Tối nay dùng miệng cho anh."
Hàng Dục liếʍ liếʍ hàm răng: "Được."
Anh thả người xuống đất, Viên Vũ chạy ra xa mười mét, xoay người kéo mắt bên trái xuống, le lưỡi về phía anh: "Đồ đểu, anh hôm nay ở ngoài, không được về nhà."
Hàng Dục cười.
Hàng Cẩm hỏi anh, thích gì ở Viên Vũ.
Anh nói, cả người cô từ trên lẫn dưới, không có chỗ nào là không thích.
Lúc cô cười rộ đôi mắt sẽ sáng lên, sẽ lây sự vui vẻ cho người bên cạnh, anh thích nhìn cô ngốc nghếch tươi cười hớn hở, vừa đơn thuần vừa ngay thơ, đôi mắt to tròn linh động lộ ra vẻ đáng yêu, cô múa may nắm đấm nhỏ, trừng mắt cảnh cáo anh, biểu cảm rất sinh động.
Hàng Dục nhìn cô cười, vẻ tươi cười càng lúc càng lớn.
Anh nghĩ, anh yêu thảm cô rồi.
Viên Vũ chưa đi được bao xa, thấy Hàng Dục vẫn luôn đứng đó cười ngây ngô, cô hoài nghi nhìn chằm chằm mặt anh, lòng nghi ngờ anh lại đang diễn xiếc gì, sau đó lại thấy anh cười không dừng được, chạy nhanh qua đường đến, giơ tay dí lên trán anh:
"Hàng Dục, anh đừng làm em sợ, bị sao vậy?"
Hàng Dục: "......"
"Quay lại làm gì?" Anh ôm người vào lòng: "Không phải nói không cần anh?"
"Ai nói không cần anh, nói là cho anh ở ngoài."
Viên Vũ thấy anh không sao, lúc này mới yên lòng: "Anh vừa cười cái gì?"
"Xin anh, nói cho em biết." Hàng Dục cọ vành tai cô.
"Không nói thì thôi." Viên Vũ đẩy người ra, nhặt túi mua hàng đặt trên đất.
Hàng Dục nhận lấy túi, tay bọc thạch cao nâng lên đặt trên vai cô.
"Xác định không muốn biết?"
"Không muốn biết, chắc cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì." Viên Vũ có lòng bảo vệ tay thạch cao của anh, mặt hướng về phía trước, lại nhịn không được liếc mắt nhìn anh, muốn tìm ra cái gì đó, nhưng vẫn nhìn không ra.
"Trong nháy mắt kia." Hàng Dục dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn cô, từng câu từng chữ:
"Anh phát hiện ra mình rất yêu em."
Viên Vũ chớp chớp mắt: "...... Ừm."
"Ừm?" Hàng Dục nhướng mày: "Không yêu?"
Viên Vũ bổ sung thêm từ nữa: "Ừm!"
Hàng Dục: "......"
Đồ không có lương tâm.
Hai người đứng chờ đèn đỏ, đèn đỏ đếm ngược còn có ba giây, 3, 2, 1.
Viên Vũ bỗng nhiên quay đầu, nhón chân hôn lên môi Hàng Dục.
Cô hôn xong nhanh quay đi, ôm cánh tay thạch cao của anh băng qua đường.
Hàng Dục đè nặng bả vai cô hỏi: "Có ý gì? Viên miu miu?"
"Không có ý gì." Viên Vũ kiêu ngạo: "Chỉ là, nhìn anh soái ca, muốn hôn một cái."
Trong lòng Hàng Dục mềm đến rối tinh rối mù: "Ừm, vậy em lại hôn một cái nữa đi."
Viên Vũ không phản ứng lại, chờ đến khi băng qua đường cái đến cửa khu chung cư, lúc này mới xoay người, nhón chân lên giữ mặt anh, ấn một cái hôn vững vàng.