"Cậu quên rồi, hai đứa mình cùng đi mua ở siêu thị, mua bánh quy racoon, có nhớ không? bên trong có đồ tặng kèm đó."
Cuối cùng Viên Vũ cũng nhớ ra.
Thời gian đó là tiết tự học đã sớm có bạn học lan truyền, hôm nay là sinh nhật của Hàng Dục, sau đó là giờ ra chơi, những bạn nữ ở lớp khác cũng đến tặng quà và chocolate, còn có một cái bánh kem to, bị bạn học khác đến trộm cắt mất, Viên Vũ cũng được chia cho một miếng, còn lặng lẽ ăn vụng ở tiết ngữ văn.
Rồi sau đó.
Hàng Dục ngồi phía sau lưng kéo tóc đuôi ngựa của cô, hỏi quà sinh nhật đâu.
Viên Vũ cạn lời luôn: "Ăn miếng bánh kem của cậu còn phải tặng quà?"
Hàng Dục gật đầu: "Đúng vậy."
"Cậu từ từ, tôi tìm xem." Viên Vũ sờ sờ trong ngăn bàn, Trì Hiểu Lôi ngồi bên cạnh hỏi cô đang làm gì, vẻ mặt Viên Vũ khó chịu nói: "Tìm đồ đưa cho Hàng Dục làm quà sinh nhật."
Nhưng mà, trong ngăn bàn cô một đống đồ linh tinh, ngoài bài tập chưa làm xong, chính là giấu truyện tranh hoặc giấy tờ làm việc riêng, cô nhớ đến lúc sáng mua gói bánh quy racoon kia, mở ra mới thấy, bên trong có một đồ vật trang trí hình anh hùng, dùng áo mình lau lau, xoay người ném đến trước mặt Hàng Dục.
"Quà sinh nhật."
Hàng Dục ghét bỏ không chịu được: "Chỉ cái này?"
"Không cần thì đưa đây." Viên Vũ quay người muốn cướp lại, Hàng Dục nhanh tay lấy đồ vật đó nắm trong tay: "Đưa anh đồ còn dám lấy về?"
"Hừ" Mắt Viên Vũ trợn trắng.
Trì Hiểu Lôi thấy một màn này, nhỏ giọng nói về phía Viên Vũ: "Mấy bạn nữ lớp khác qua tặng quà cậu ta không nhận, lại nhận quà cậu đưa."
"Hả? Vì sao nhỉ!" Viên Vũ tức giận cau mày: "Biết ăn của tớ!"
Trì Hiểu Lôi: "......"
Viên Vũ ngơ ngác nhìn chằm chằm đồ vật đó hồi lâu, cho đến khi Trì Hiểu đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô:
"Này? Còn không nhớ ra? Aiz, cậu đúng là đồ hay quên, cái vật này, tớ với cậu cùng nhau mua hai gói, tớ cũng tận mắt thấy cậu mở ra đưa cho Hàng Dục làm quà sinh nhật mà."
"Nhớ rồi." Viên Vũ sờ sờ đồ vật trang trí nhỏ kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, không nói nên lời cảm giác này là gì.
"Nói xong rồi?"
Hàng Dục vừa đi từ toilet ra, tuy tay anh bị thương, nhưng rất sợ nóng, mỗi lần đi ra ngoài về nhà đều phải tắm nước lạnh, Viên Vũ lo cái tay bị thương thấm ướt nên thường đi theo vào giúp đỡ, hậu quả mỗi lần đi ra môi đều sưng đỏ.
"Hàng Dục, cậu đừng có bội tình bạc nghĩa đấy."
Trì Hiểu Lôi ôm bả vai Viên Vũ nói:
"Viên Vũ tuy rằng hơi ngốc, tương đối dễ lừa, nhưng mà, cậu ấy là bạn tốt của---tôi, Trì Hiểu Lôi, rất thông minh, nếu bị tôi phát hiện ra cậu bội tình bạc nghĩa, nhất định sẽ đánh gãy chân cậu, còn hủy dung."
"Ai ngốc? Ai tương đối dễ lừa?" Viên Vũ kinh ngạc trừng mắt nhìn Trì Hiểu Lôi.
"Đúng vậy, Trì Hiểu Lôi." Hàng Dục đi vài bước đã đến, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, mắt đào hoa đầy ý cười:
"Rõ ràng là tôi khờ, tôi rất dễ lừa, hẳn là cậu nên khuyên bảo Viên miu miu, đừng có bội tình bạc nghĩa với tôi."
Trì Hiểu Lôi: "......"
Hai ngươi này thật biết chơi.
Viên Vũ: "......"
Cẩu vẫn là cẩu.
Trì Hiểu Lôi đi vào bếp xắn tay áo chuẩn bị xào rau, Viên Vũ vẫn chưa đi vào, đã bị Hàng Dục ôm vào trong ngực thơm một cái: "Nói gì với cậu ấy?"
"Còn có thể nói gì, giải thích một chút về hai đứa mình...ừm, ở bên nhau."
Viên Vũ hàm hồ nói.
"Không nói gì khác?" Hàng Dục nhếch mày.
"Nói cái gì khác?" Viên Vũ không hiểu.
Hàng Dục đẩy đẩy hông: "Cái này."
Viên Vũ: "......"
Bỗng nhiên mặt cô đỏ lên, đưa tay đấm hai cái lên vai anh: "Hàng Dục!"
"Kêu lớn vậy làm gì?" Hàng Dục nắm cằm cô, hôn lên môi:
"Nghe thấy cậu ấy nói gì chưa? Không được bội tình bạc nghĩa với anh."
"Vài ngày nữa đá." Cô cố ý nói.
"Em dám."
"Anh xem em có dám hay không."
Hàng Dục véo mặt cô: "Viên miu miu, em thiếu đòn."
"Lêu lêu lêu." Viên Vũ lè lười về phía anh.
Hàng Dục cười nhẹ một tiếng, ấn cô vào ngực hôn xuống: "Đáng yêu, tưởng nhật."