Bụng nhỏ Viên Vũ run rẩy, ngón tay vô ý thức véo làn da anh, cổ họng phát tiếng khóc dồn dập:
"Không cần...... a ...a ...a Hàng Dục......"
Hàng Dục vẫn không ý thức được gì, đã bị Viên Vũ gắt gao ôm cổ, cô vừa khóc vừa kêu, bụng nhỏ trừu run sáu bảy cái, có một dòng nước lớn tưới lên trên quy đầu anh, vách trong co rút làm eo anh tê dại. Anh trầm thấp kêu lên, thở gấp hổn hển, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai Viên Vũ, giọng nói dinh dính, mang theo âm thanh anh ách:
"Thoải mái không?"
Viên Vũ vẫn đang run rẩy ở dư vị cao trào, nghe câu này xấu hổ và tức giận muốn chết, giơ tay đánh bả vai anh một cái, đẩy đẩy, giọng nói mềm mại mang theo vẻ giận hờn: "Một chút cũng không thoải mái."
"Được." Hàng Dục kéo hai đùi cô đặt lên vai, sau đó giữ vòng eo nhỏ điên cuồng chọc sâu vào bên trong: "Để anh làm em thoải mái mới thôi."
Viên Vũ bị làm sắp mất tiếng, dưới bụng vừa đau vừa trướng, sướиɠ đến muốn khóc, cô cắn môi đẩy đẩy bụng anh. Bị người đàn ông nắm lấy tay đè dưới bụng, cúi người mυ"ŧ thật mạnh núm vυ", dưới thân đâm vừa nhanh còn dùng sức rất mạnh.
Vách trong bị cắm đến òm ọp, òm ọp tiếng nước dính nhớp, dương v*t chạm vào vang lên tiếng bành bạch dâm dục, vυ" thịt bị anh há to miệng mυ"ŧ vào, quanh quẩn tiếng mυ"ŧ mát trong không khí, Viên Vũ chỉ cảm thấy trong đầu có mội sợi dây đàn "Phựt" một tiếng đứt đôi.
"Hàng Dục...... Không cần...... A a a a a...... xin cậu....dừng lại...."
Cô khóc ư ư a a, bị làm đến nước mắt sinh lý đều túa ra.
Lúc cao trào, cô phản ứng lớn hơn nữa, cả người run rẩy không ngừng, Hàng Dục thúc một chút nữa, bên trong của cô phun ra một dòng nước nhỏ.
Anh đưa tay sờ sờ mặt cô, ách giọng nói hỏi: "Khóc?"
Viên Vũ cắn tay anh, mà không có chút sức nào.
"Thoải mái không?" Anh lại hỏi.
Sợ anh nảy sinh ý ác mà chọc cô, Viên Vũ lúng túng nói: "...... thoải mái."
Khóe môi Hàng Dục cong lên , anh cúi người ôm cô, hôn cắn cánh môi, giọng nói khàn khàn:
"Anh cũng thật thoải mái, mỗi lần em cao trào đều kẹp anh rất phê."
Viên Vũ: "!!!"
Cô che lỗ tai, mặt đỏ tai hồng mà gào to: "Cậu im miệng, không cần nói chuyện."
Hàng Dục lấy hai tay cô ra, cắn vành tai cô nói chuyện: "Anh cần phải nói."
Viên Vũ đẩy mặt anh, cả cơ thể như tôm bị nướng chín: "Cậu tránh ra!"
"Không tránh." Anh dính như cẩu, dán vào cô, cắn cắn vành tai, lại cắn môi, vừa mới bắn xong dương v*t lại cương cứng, dùng một tay ôm cô xuống dưới, lật người cô lại làm tay nắm vào bàn đưa lưng về phía anh, vỗ vỗ mông cô, vén mãi tóc dài sang bên cạnh, đặt môi mυ"ŧ thật mạnh vào sau cổ. Da đầu Viên Vũ tê rần, thân thể không chịu được run rẩy, quay đầu lại, kêu lên một tiếng: