Nếu là Hàng Dục của một tháng trước, Viên Vũ nói không chừng còn sẽ mắng anh là đồ biến thái cuồng tự luyến, ai thích đồ bệnh thần kinh, nhưng mấy ngày nay ở chung, có cái nhìn mới mẻ, thậm chí....cô cũng không bài xích khi anh cách mình gần như vậy.
"Sao anh không biết, lúc nào tức giận em sẽ khóc nhỉ?"
Viên Vũ: "......"
Đầu tim cô run lên, cứng cổ nói: "Cậu quản tôi vì sao khóc, thích khóc thì khóc ai cần cậu lo."
"Tránh ra." Cô duỗi tay đẩy anh, cúi đầu, lộ ra vành tai đỏ bừng, "Tôi muốn đi xuống."
Hàng Dục nghiêng đầu ngậm lấy vành tai cô, hơi dùng sức cắn một cái:
"Không cho."
"Hàng Dục!" Cô bị cắn bất ngờ giật mình, cả khuôn mặt đều đỏ thấu, tay nhỏ chống ngực anh, dùng sức đẩy đẩy: "Thả tôi xuống!"
Nếu là ngày thường theo tính tình cô gái này, đừng nói là Hàng Dục cắn vành tai, chỉ cần cắn quần áo, cô đã chửi ầm lên, còn sẽ tát một cái lên vai anh, nhưng hiện tại, còn không hề đánh người, mặt đỏ tai hồng cúi đầu trốn tránh. Hàng Dục càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, cúi người ôm chặt lấy cô.
"Hàng Dục!" Cô giãy giụa: "Cậu thả tôi ra!"
"Không thả." Anh dùng sức giữ chặt eo cô, cảm xúc của dây thanh quản dừng trong không khí, làm cho xung quanh như trầm xuống:
"Đời này sẽ không thả nữa."
Anh nghiêng đầu, tìm được môi cô, hôn lên.
Nháy mắt khi hai môi chạm nhau, cả người Viên Vũ nổi da gà, nhấc chân dãy giụa, một chân Hàng Dục chen vào, chống đầu gối cô, cả người không thể động đậy.
Đầu lưỡi của anh rất nóng, cạy hàm răng ra ngậm lấy môi lưỡi, mới đầu còn dịu dàng mυ"ŧ mát, nghe tiếng cô kêu lên, hơi thở anh bỗng dưng nặng thêm, lực mυ"ŧ cành tăng thêm, đầu lưỡi Viên Vũ bị cắn đau, trong cổ họng nức nở một tiếng, đổi lấy Hàng Dục càng hung hăng mυ"ŧ hôn.
Viên Vũ không hề biết rằng, năm cấp ba đó anh đã từng hôn trộm cô, lúc đó cô ngủ rất sâu, nằm trên giường Kỷ Văn Bác, trong tay vẫn còn cầm bài tập toán, vài phút trước kêu lạnh quá nên chui vào chăn, làm được nửa đã thấy buồn ngủ, bài tập vẫn cầm trong tay, cứ như vậy mơ màng ngủ mất.
Kỷ Văn Bác đi ra ngoài lấy đồ còn chưa trở lại, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được cậu nói chuyện với mẹ, Hàng Dục quét mắt qua Viên Vũ một cái, cô vừa mới cắt tóc mái, ngã vào gối đầu, lộ ra cái trán nho nhỏ, trời sinh mày rậm lông mi rất dài, theo hơi thở rung rinh. Lúc cô ngủ sẽ vô thức dẩu môi, gương mặt trắng nõn vì phòng hơi nóng mà lộ ra vẻ ửng hồng, môi hồng như quả anh đào vừa mới ăn.
Cô còn bón cho Kỷ Văn Bác ba quả anh đào, đưa vào trong miệng, cười đến đôi mắt cong lên, hỏi Kỷ Văn Bác: Ngọt hay không ngọt.
Trong lòng Hàng Dục có bao nhiêu khó chịu, Viên Vũ ngủ ngon như vậy, anh duỗi tay véo véo má cô, Viên Vũ rầm rì hai tiếng, nắm lấy bàn tay gối lên, mũi cao còn cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Giống như con mèo nhỏ dính người, xin chủ nhân gãi gãi đầu mình.
Chắc đây là đang mơ, bằng không...... Đời này, cô sẽ không ngoan ngoãn như vậy mà dán vào anh.
Hàng Dục nhìn chằm chằm gương mặt sạch sẽ, duỗi tay hạ đầu cô xuống, không biết Viên Vũ mơ thấy gì, cười ngọt ngào, cánh môi như dụ dỗ, hồng hào tươi đẹp.
Anh cứ như vậy cúi đầu hôn xuống.
Cánh môi cô gái nhỏ lộ ra vẻ mềm mại không tưởng, còn có hương vị ngọt ngào.
Là hương vị anh đào.
Mùa đông năm cấp ba đó, anh trộm mất nụ hôn đầu tiên của Viên Vũ.
Cũng là nụ hôn đầu của anh.
Lúc Hàng Dục buông Viên Vũ ra, không biết rằng cô sẽ khóc, chắc muốn tát anh một cái, thấy trên mặt vẫn còn năm dấu tay, bỏ qua ý định này, chỉ tức giận trừng mắt nhìn anh, hốc mắt còn có nước.
"Khốn kiếp!" Cô mắng anh.
Hàng Dục bắt lấy tay cô, cách lớp vải quần thể ȶᏂασ, ấn tay cô lên trên đồ vật đang bừng bừng phấn chấn, giọng nói khàn khàn: