Hoa tần cắn cắn môi dưới, nói: Đó là sư phụ của chùa Phật Quang nói cho muội biết.
Trong lòng Lạc Tử Hân ngơ ngác, trái lại nàng thật sự không nghĩ đến điểm này, chỉ là làm sao sư phụ của chùa Phật Quang lại biết được bí mật này?
Sư phụ của chùa Phật Quang nói như thế nào? Lạc Tử Hân ép hỏi.
Hoa tần nói: Sư phụ của chùa Phật Quang nói, có một ngày thấy Tiểu Vệ Tử ở đó... Đi nhà cầu, nhìn thấy hắn có...
Lúc này, trong lòng Lạc Tử Hân thật sự không biết nên nghĩ như thế nào, đáp án như vậy làm cho nàng cảm thấy dở khóc dở cười, lại nửa cười nửa mếu. Vệ Dịch Hiên ơi Vệ Dịch Hiên, chỉ sợ như thế nào chàng cũng không thể ngờ được, vậy mà sẽ thua trong tay một kẻ nhìn trộm đi.
Nhưng mà, làm sao ngươi có thể nghĩ tới việc đến hỏi sư phụ của chùa Phật Quang về việc này chứ? Trong lòng Lạc Tử Hân vẫn ngổn ngang nghi ngờ như cũ.
Muội là bị... Bị lệnh của Hoàng hậu đến chùa Phật Quang tra xét xem lúc trước tỷ ở đó có làm chuyện gì bất ổn không, sư phụ kia mới nhắc tới. Giọng nói của Hoa tần càng ngày càng thấp.
Hoàng hậu, quả nhiên lại là nàng ta, Lạc Tử Hân hít vào một hơi thật sâu.
Sau đó?
Hoa tần ngừng một chút, nói tiếp: Sau khi Hoàng hậu nghe xong việc này, đã bảo muội ám chỉ với Hoàng thượng Tiểu Vệ Tử và tỷ tỷ có tư tình.
Tư tình? Lạc Tử Hân nâng cao giọng, nói: Nói như vậy là, cho dù ta và Tiểu Vệ Tử có quan hệ gì, các ngươi cũng đều nhận định giữa chúng ta có tư tình rồi hả?
Vâng, chỉ cần chứng thực Tiểu Vệ Tử không phải là thái giám thật, mà các người lại cùng nhau ở chùa Phật Quang nhiều ngày như vậy. Hoàng hậu nói các người có tư tình thì hẳn là có tư tình, tỷ cũng không có chứng cứ rửa sạch trong sạch cho mình. Hoa tần nói.
Quả thật là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không tìm ra chuyện. Nhưng chuyện Vệ Dịch Hiên không phải là thái giám thì đúng là sự thật, cứ như vậy, cho dù có phải sự thật hay không, Lạc Tử Hân nàng chịu tội này trên lưng, đó là chuyện tất nhiên rồi. Mưu tính này của Hoàng hậu thật đúng là vô cùng tinh diệu nhỉ, nhưng chỉ sợ làm sao Hoàng hậu cũng không ngờ, vậy mà nàng sẽ phát hiện manh mối từ Hoa tần này. Lạc Tử Hân không khỏi nắm chặt quả đấm.
Vì sao ngươi phải giúp Hoàng hậu? Ngươi đã quên hai chúng ta là tỷ muội sao? Ngươi cứ phản bội ta như vậy ư! Lạc Tử Hân lạnh lùng nói.
Bên trong trầm tĩnh một lúc lâu, giọng nói của Hoa tần mới truyền ra: Ta hận! Vì sao sau khi ngươi tiến cung lại có thể một bước lên mây, mà ta cũng chỉ là một vị tần. Nhảy múa, còn bị người ta nói bóng gió, cho dù làm cái gì cũng không đúng. Ta thừa nhận ta đố kỵ ngươi, cho nên sau này Hoàng hậu tìm đến ta, nói chỉ cần ta làm theo lời của nàng ta, nàng ta liền có thể giúp ta đạt được vật ta cần.
Cũng chỉ vì quyền lợi thôi sao? Lạc Tử Hân nhàn nhạt hỏi.
Ngươi nói không sai, không chỉ có vậy, ta thừa nhận, ta hận Lạc gia các người, nếu không phải tại nhà các người, làm sao phụ thân ta lại bị giáng chức chứ? Trong lòng ta vẫn không thoải mái, nếu không phải vì như thế, ở trong cung ta sẽ phải chịu sự xem thường ấy của người khác? Cũng tại phụ thân ngươi, cũng tại ngươi... Hoa tần nói xong lời cuối cùng vậy mà khóc không thành tiếng, thất thanh kêu lên.
Lại có một người bởi vì sự oán hận dại dột mà làm mất bản tính con người, trong lòng Lạc Tử Hân hiện lên chút đau khổ.
Hôm nay ngươi dẫn ta qua đây, vì sao muốn nhốt ta lại?
Hoa tần cười lạnh nói: Vì sao? Hoàng hậu bảo ngày mai lúc kiểm tra Tiểu Vệ Tử là thật hay giả, sợ ngươi lại làm ra chuyện gì, cho nên ngươi nhất định không được xuất hiện.
Tốt lắm! Giọng nói của Lạc Tử Hân lạnh lùng.
Qua một hồi lâu, Lạc Tử Hân trì hoãn sự tức giận, đối diện với cánh cửa nói: Bây giờ, ngươi cứ nghỉ ngơi ở bên trong đi, đợi cho chuyện nghiệm tra qua đi, sẽ có người tới thả ngươi ra.
Không phải ngươi nói sau khi ta nói ra sự thật thì ngươi sẽ thả ta ra sao? Lạc Tử Hân, ngươi lừa ta, ngươi là một tên lừa gạt. Hoa tần hung hăng đập cửa phòng, hét lớn.
Lạc Tử Hân chỉ lạnh lùng khẽ nhếch khóe môi nhìn cánh cửa, lê bước chân trầm trọng xoay người rời đi. Đi rất xa rồi, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa và chửi rủa của Hoa tần.
Hoá ra, đây là cái gọi là tình bằng hữu ư, vào cung, mỗi người đều là một con sói giết người không thấy máu!
Sáng sớm, theo ước định, Hoàng hậu và tổng quản nội giám Phó Hổ liền xuất hiện ở cửa Kính sự phòng, Vệ Dịch Hiên đã bị dẫn đến, nhưng vẻ mặt của hắn đầy ung dung, hình như cũng không có vẻ khẩn trương.
Đã đến lúc rồi, liền bắt đầu đi. Hoàng hậu nói.
Phó Hổ hơi cúi người với Hoàng hậu, giống như cười nịnh nọt nói: Hoàng hậu, Hoàng quý phi còn chưa tới ạ.
Hoàng hậu khẽ trừng