Nghe nói, Kỳ Vương Gia động binh, hoàng thượng giận dữ, phái hàng loạt ngự lâm quân tiến hành trấn áp, cuối cùng Mục Nguyên Kỳ bị bắt sống, dưới cơn nóng giận hoàng thượng liền chém hắn tại chỗ.
Tin tức này, khiến Lạc Tử Hân kinh ngạc, nhớ tới duyên phận thật lâu trước đây, trong lòng lại có chút cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo. Nhưng mà, trong lòng nàng hiểu, trong lòng đau không chỉ là bởi vì Mục Nguyên Kỳ, mà là bởi vì Vệ Dịch Hiên. Mục Nguyên Kỳ là huynh đệ ruột thịt của hắn, ca ca này vừa chết, cũng không biết trong lòng của hắn sẽ có suy nghĩ gì, dù sao hắn lại mất đi một người thân nhất.
Cực khổ lắm mới đợi được ngày Vệ Dịch Hiên phụng mệnh đi tới Thanh Dương cung tuyên chỉ ban thưởng, Lạc Tử Hân cho cung nhân lui xuống.
Ta có lời muốn nói với chàng. Vẻ mặt Lạc Tử Hân ngưng trọng.
Xem ra Vệ Dịch Hiên gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không được tốt lắm, trong con ngươi cũng ít đi một chút thần thái, Lạc Tử Hân suy đoán rằng có quan hệ rất lớn với chuyện Kỳ vương gia.
Quả nhiên, không đợi Lạc Tử Hân mở miệng, Vệ Dịch Hiên đã nói: Nàng muốn hỏi ta chuyện của Nguyên Kỳ, đúng không?
Lạc Tử Hân gật đầu một cái.
Vệ Dịch Hiên cười khổ nói: Nguyên Kỳ quá vọng động rồi, còn không đợi bố trí tốt liền động thủ, ta khuyên huynh ấy, nhưng huynh ấy tự mình động thủ. Ngày đó Lạc đại nhân tìm được ta, nói là Nguyên Kỳ muốn động thủ, hắn cũng gấp đến độ như con kiến trên lửa, kết quả chúng ta vẫn không thể tới kịp để ngăn cản huynh ấy, tiếp theo liền truyền đến tin về cái chết của huynh ấy.
Dường như trong lòng Vệ Dịch Hiên rất đau khổ, hít sâu, lại nói: Nguyên Kỳ vốn là hy vọng lớn nhất của phụ hoàng, đáng tiếc cả đời huynh ấy cũng sống trong bi thảm. Sau khi phụ hoàng chết, huynh ấy liền bị Mục Nguyên Trinh áp chế, cuộc sống không giống như Vương Gia, cũng không thể gặp mẫu hậu được. Hôm nay, huynh ấy vọng động như vậy, thật ra cũng là vì đè nén lâu ngày tạo thành. Chỉ là, huynh ấy không nên kích động như thế.
Lạc Tử Hân mở miệng yếu ớt nói: Kỳ Vương Gia sống không giống như Vương gia, vậy còn chàng? Chẳng phải lại càng không giống ư?
Vệ Dịch Hiên ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, nói: Ta sẽ không để cho mình rơi vào tình cảnh này, ta tin tưởng có một ngày dẫn nàng tránh xa Mục Nguyên Trinh.
Chàng cũng đừng vọng động như vậy. . . . . . Lạc Tử Hân quýnh lên, thốt ra, nàng sợ hắn sẽ giống như Mục Nguyên Kỳ. Nàng có thể chịu đựng chia lìa với hắn, nhưng không thể chịu nổi chuyện hắn qua đời.
Vệ Dịch Hiên đến gần nàng, nói: Ta sẽ không, nàng yên tâm. Đã nửa năm nàng không nói gì với ta, nhưng mà hôm nay ta biết nàng không có quên ta.
Lạc Tử Hân quay lưng lại, lạnh nhạt nói: Chính chàng cẩn thận, đứa bé đói bụng, ta phải đi cho hắn bú sữa rồi.
Vệ Dịch Hiên biết nàng hạ lệnh đuổi khách, gật đầu một cái, lặng lẽ lui ra ngoài.
Mà mấy ngày sau, trong triều lại có tin tức, nói là Hiên Vương Gia Mục Nguyên Hiên còn sống, dư nghiệt tiền triều đang ủng hộ hắn trở thành tân chủ tử lật đổ đương kim hoàng đế. Mà đáng sợ nhất, dân gian cũng có tin tức nói là rất ủng hộ vị vương gia này .
Tin tức này vừa truyền ra, trong cơn giận dữ Mục Nguyên Trinh hạ lệnh tra xét, cần phải tìm được chỗ ở của Mục Nguyên Hiên. Mục Nguyên Hiên đã từng là một cái tâm bệnh của Mục Nguyên Trinh, cho nên khi Lạc Tử Hân thấy hoàng thượng luống cuống như vậy thì cũng biết lửa giận trong lòng hoàng thượng nghiêm trọng hơn so với chuyện Mục