Tô ma ma đi vào trong phòng, vẻ mặt tái nhợt, nhìn thấy hoàng hậu liền nói:
Lão nô thật có lỗi với hoàng hậu, thực không ngờ lại có người nói chuyện này.
Hoàng hậu vừa nghe là biết có chuyện không ổn, lập tức túm lấy Tô ma ma vội la lên: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc ngươi đã đi đâu?
Vẻ mặt Tô ma ma uể oải, cúi đầu, thưa: Hoàng hậu, lão nô bị người ta bắt trói lại.
Cái gì? Vẻ mặt hoàng hậu khiếp sợ, cả kinh kêu lên: Sao có thể được, đại viện hoàng cung, kẻ nào to gan như vậy lại dám trói người của bổn cung?
Tô ma ma nghe hoàng hậu nói thế, cũng cả giận, nói:
Đúng ạ, thật sự là cực kỳ đáng hận. Hôm đó lão nô vâng lời hoàng hậu muốn đi xử lý mớ Hạc Đỉnh Hồng này, ai ngờ vừa mới rời khỏi Càn Ninh cung, liền bị người ta che mũi, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị nhốt.
Ngươi nói là, ngươi đã đưa số Hạc Đỉnh Hồng đó đi ra ngoài rồi à ? Hoàng hậu trợn to hai mắt.
Tô ma ma gật đầu liên tục.
Vậy sao lại bị người ta phát hiện ở trong Càn Ninh cung? Hoàng hậu thất thanh nói.
Sao ạ? Tô ma ma sững sờ nhìn hoàng hậu, tất nhiên là cũng không thể hiểu được đạo lý trong đó, có điều rất nhanh bà liền hiểu ra, kinh ngạc nói:
Chẳng lẽ, có người đêm khuya xông vào Càn Ninh cung, rồi trả Hạc Đỉnh Hồng về tay nô tỳ?
Hoàng hậu lấy tay che kín đôi môi, không thể tin được, mở to cặp mắt nhìn Tô ma ma, trong đầu vẫn lẩn quẩn một tiếng nói, rốt cuộc làm cách nào mà Hoàng quý phi phát hiện ra chuyện này chứ?
Hiển nhiên, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa, chính là một tay Hoàng quý phi bày kế, để cho vị hoàng hậu như nàng đây để lộ móng ngựa ở trước mặt hoàng thượng, khiến hoàng hậu không phản bác được, lại còn phải cảm tạ vị hoàng quý phi kia giơ cao đánh khẽ . Nghĩ tới đây, hoàng hậu đã cảm thấy một bụng tức giận, cũng không biết trong lòng của hoàng thượng nghĩ như thế nào về chuyện này, có điều vừa nghĩ tới ánh mắt sắc lạnh đủ giết người của hoàng thượng trước lúc rời đi kia, đại khái trong lòng nàng cũng đã hiểu, đáy lòng không khỏi lạnh lẽo từng cơn, nghĩ lại mà sợ.
Hoàng hậu nương nương, đầu của người không đau nữa ạ? Tô ma ma thấy hoàng hậu đứng yên hồi lâu vẫn không phản ứng gì, không nén được vui vẻ nói.
Hoàng hậu sững sờ, xoa xoa đầu của mình, ồ lên một tiếng: Kỳ quái, quả thật không đau nữa? Sao lại thế này?
. . . . . .
Lạc Tử Hân mỉm cười nhìn Tích Như đang cúi thấp đầu khe khẽ cười trộm, nặng nề ho một tiếng, khiến Tích Như cả kinh ngẩng đầu lên. Nhìn ánh mắt cười như không cười của chủ nhân, Tích Như gãi gãi đầu, nói:
Nương nương, chuyện này. . . Tích Như cũng có chút công lao, đúng không?
Bộ dạng đỏ mặt đòi thưởng của Tích Như làm cho Lạc Tử Hân vừa buồn cười vừa tức giận, không phải là vì những món điểm tâm kia, nàng cũng chưa từng cắt xén bánh thưởng cho nha đầu trung thành này.
Có điều, Lạc Tử Hân cũng không có ý muốn làm khó cô bé, liền đẩy điểm tâm trước bàn tới trước mặt cô bé, nói:
Ăn đi.
Tích Như vui mừng cầm bánh Phù Dung trên bàn lên, vừa gặm, vừa nói:
Nương nương, người thật thông minh, làm sao người biết hoàng hậu chính là hung thủ hạ độc hại người vậy?
Lạc Tử Hân khẽ mỉm cười, cũng không tính giấu giếm nàng, liền nói:
Còn nhớ chuyện muội nói với ta nghe trộm được hoàng hậu nói chuyện với Tô ma ma hay không?
Tích Như dừng lại động tác gặm ăn, đầu óc xoay vòng, nhớ lại chuyện đó.
Nàng nhớ, ngày đó nàng nghe được một đoạn đối thoại trong một góc ngự hoa viên.
Nương nương, khi hạ độc, người dùng phương thức ôn hòa như vậy xem ra là không thể thực hiện được rồi ạ. Tô ma ma bên cạnh nói.
Hoàng hậu vốn đang vô cùng tức giận, vừa nghe Tô ma ma nói như vậy, lập tức cảm thấy càng thêm tức giận:
Còn không phải do con tiện nhân Viên Tiêm Vũ kia hay sao, dù bổn cung làm gì, dường như ả ta đều có cách hóa giải. Ngay cả chuyện giả mạo vào cung lớn như vậy, hoàng thượng cũng có thể bỏ mặc, ngươi nói bổn cung còn có thể ra chiêu gì? Ả đàn bà này, hệt như là có bùa thần vậy, luôn để ả tránh thoát được.
Cho nên, hoàng hậu nên tìm một cơ hội để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã thôi. Tô ma ma nói một cách đầy ý vị sâu xa.
Ý của ngươi là. . . Giọng nói của hoàng hậu ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.
Lúc ấy Tích Như cảm thấy cuộc đối thoại của hai người họ chứa đựng điều cổ quái, lúc trở về bèn nói với Lạc Tử Hân, nhưng nàng vẫn chưa hiểu được làm thế nào chủ nhân phát hiện ra sự thật. Nhìn đôi mắt ngơ ngác của Tích Như, Lạc Tử Hân lại nói tiếp:
Sau đấy con mèo kia bị độc chết, bổn cung liền liên tưởng tới chuyện mà muội nói, bấy giờ vừa khéo Ôn tần qua đời, vì vậy Bổn cung liền nảy ra một biện pháp. Lập tức gọi Thục phi cùng Đức phi tới, để cho hai người họ chứng thực là con mèo này chết trong tẩm cung của Ôn tần. Sau đó bổn cung liền mời Bình Yên tới đây, bảo nàng hạ chút đồ vào trong hương mà hoàng hậu dùng hằng ngày, thứ này được viết trong sách thuốc Sở thái y để lại cho bổn cung. Nó chính là nguyên nhân khiến đầu hoàng hậu đau như muốn nứt ra.
Hai mắt Tích Như