Lạc Tử Hân cố gắng muốn đứng vững, nhưng bất luận thế nào dưới chân cũng không trụ được, mắt thấy người sẽ phải ngã xuống đất, đột nhiên nàng cảm giác có người kéo cánh tay nàng lại, phần eo dường như cũng bị một lực lượng mạnh mẽ ôm lấy, cả người té lên thân thể người kia.
Nương nương. . . . . . Xoay người còn chưa thấy rõ là ai cứu nàng, Tích Như đã chạy tới bên cạnh, hai mắt kia mở to, hoảng sợ đến nỗi ngay cả nói cũng nói không ra lời, đôi môi có chút run rẩy.
Lạc Tử Hân khép hờ hai mắt, giọng điệu hòa hoãn, sau khi thoát ra từ trên thân người kia, tập trung nhìn kỹ, lại là Tiểu Vệ tử có đôi khi chưa từng thấy qua, không khỏi khẽ nhếch miệng. Khó hiểu là hắn xuất hiện từ đâu, lúc trước trên đoạn đường này còn chưa từng nhìn thấy bóng người của hắn.
Nương nương người không sao chứ? Tiểu Vệ Tử buông nàng ra, trong mắt tràn đầy quan tâm, hiển nhiên cũng bị dọa theo.
Bổn cung không sao, trái lại chân của ngươi rất nhanh đấy. Những lời này của Lạc Tử Hân mang theo sự chế nhạo.
Sắc mặt Tiểu Vệ Tử hơi đỏ, nói: Nương nương giễu cợt, Tiểu Vệ Tử vừa thấy nương nương gặp nguy hiểm, thì chạy nhanh một chút thôi.
Lạc Tử Hân mỉm cười, không tranh cãi gì với hắn, nhưng mà trong lòng cũng có chút hiểu rõ, có thể trong nháy mắt chạy đến bên cạnh nàng, e rằng không đơn giản chỉ là chạy nhanh như vậy, dưới chân hẳn phải có ít công phu, chẳng qua không nói trắng ra ngay lập tức, tuy nhiên lại càng nghi ngờ đối với thân phận của Tiểu Vệ Tử.
Sau này nương nương nên cẩn thận hơn. Tiểu Vệ Tử cúi chào, khẽ mỉm cười, rồi quay người bỏ đi.
Nương nương, sao trên đường lại có một vũng nước lớn như vậy, trong cung này không có người quét dọn à? Tích Như không vui bĩu môi.
Lạc Tử Hân cúi đầu nhìn trên mặt đất, thủ phạm đầu sỏ khiến nàng thiếu chút nữa trượt té chính là vũng nước trên mặt đất kia. Hơn nữa nước này không phải nước sạch bình thường, phía trên còn nổi lên một lớp gì đó, hẳn là dầu, khó trách lại bị trượt chân.
Đây hẳn là vừa mới vẩy lên không lâu. Lạc Tử Hân lạnh nhạt nói, trong lòng cũng đang suy nghĩ là ai đã vẩy dầu, do không cẩn thận hay là cố ý làm? Sợ rằng cái sau có khả năng lớn hơn.
Nương nương, ý của người là có người cố tình nhằm vào người sao? Tích Như nói nhỏ ở bên tai nàng, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Lạc Tử Hân thản nhiên đáp: Tóm lại, sau này ngươi chú ý chút là được.
Tích Như gật đầu liên tục, cũng không dám chậm trễ, vội vàng đỡ Lạc Tử Hân đi về phía trước, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn vũng nước trên đất phía sau mấy lần.
Mấy ngày nay, Tích Như càng ngày càng quan tâm với việc ăn uống hàng ngày của Lạc Tử Hân, mỗi lần đưa thứ gì đó vào cũng sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, hệt như gặp phải đại địch, ngược lại khiến Lạc Tử Hân buồn cười.
Nương nương, nô tỳ chỉ phòng ngừa vạn nhất thôi. Tích Như nghiêm trang phản bác cái cười nhạo của chủ tử.
Lạc Tử Hân khẽ mỉm cười, lúc này lại thấy Sở Lăng Thiên mang theo hòm thuốc vào cửa.
Nương nương, là nô tỳ mời Sở thái y tới đây chẩn mạch cho nương nương. Tích Như thấy trên mặt Lạc Tử Hân hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức giải thích, Ngày đó nương nương thiếu chút nữa ngã xuống, trong lòng nô tỳ rất lo lắng, nên mới mời Sở thái y tới xem một chút.
Lạc Tử Hân trợn mắt nhìn Tích Như một cái, nét mặt biểu thị ý chỉ ngươi rất nhiều chuyện, nhưng vẫn mỉm cười, Tích Như quan tâm săn sóc như thế, nàng vẫn rất vui mừng.
Sở Lăng Thiên mỉm cười gật đầu, bèn chẩn mạch cho Lạc Tử Hân, sau đó, nhân tiện nói: Có thể do nương nương bị giật mình, những ngày tới cần nghỉ ngơi nhiều hơn, chỗ thần có kê ít đơn thuốc dưỡng thai, nương nương uống sẽ khá hơn rất nhiều.
Nô tỳ đã nói rồi, may mà có Sở thái y. Tích Như dẫu môi.
Lạc Tử Hân rủ mày xuống cười một tiếng, nói: Như vậy để Tích Như tự trải nghiệm sự giày vò của thuốc, tránh để nha đầu này lúc nào cũng phát bệnh thần kinh.
Mặt Tích Như đỏ lên, lui vào một bên