Nơi đám người vây quanh là bên cạnh một cái giếng nước, lúc này có một cái xác được người vớt ra, nhìn quần áo thì hẳn là một cung nữ, nhưng bị ngâm nước suốt một đêm, toàn thân bị sưng phù lên, đã không còn hình hài con người nữa, trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể nhận ra thân phận của nàng ta.
“Ai thế này? Sao lại chết thảm như vậy chứ?” Các cung nữ nói thầm với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng thổn thức.
Lạc Tử Hân nhìn cung nữ đáng thương được thái giám kéo ra khỏi giếng, quấn lại bằng chiếu, đoán chừng cuối cùng cũng chỉ bị ném ra bãi tha ma thôi, nhưng phàm là những kiểu chết không bình thường thế này, cũng sẽ không nghiêm túc nói sự thật với gia đình nàng ta, có lẽ đều nói bị bệnh chết hay đại loại vậy. Cung nữ ấy à, sinh mạng rẻ mạt như cọng cỏ dại mà thôi.
Chỉ có điều, tại sao cung nữ này lại chết trong giếng nước, rốt cuộc là cung nữ của cung nào? Nhìn quần áo, cũng không giống của Hoán Y Cục, là ai đã ném nàng ta xuống chỗ này?
Nhưng, trong lúc sắp bị chiếu quấn chặt lại, bên hông cung nữ kia rớt xuống một tấm thẻ bài treo bên hông, làm cho Lạc Tử Hân lập tức tỉnh ngộ, chẳng phải nàng ta chính là Tịch Ngôn – nha hoàn được cưng nhất bên cạnh Hiền phi hay sao? Ai dám động vào người của Hiền phi thế? Thục phi? Hoàng hậu? Hay là……
Thi thể cứ thế bị chở ra ngoài, không bao lâu sau, trong cung truyền ra lời đồn, nói rằng Tịch Ngôn ở cung Hiền phi bị người ta hại chết, Hiền phi tức giận, nói muốn truy xét chuyện này, mà mũi nhọn chỉ về phía thái giám Tiểu Diệp Tử trong cung Thục phi, thế này chẳng phải cho thấy rõ ràng là cố ý chống đối với Thục phi hay sao?
Chuyện này cũng làm cho Lạc Tử Hân khó hiểu, Thục phi lại chọc phải Hiền phi ở chỗ nào rồi à? Thế mà lại khiến Hiền phi nổi cơn giận lớn như vậy. Mãi cho đến mấy ngày hôm sau, trong cung truyền ra một tin khác, Lạc Tử Hân mới hiểu ra đầu mối, đó chính là hoàng thượng đã sắc phong con trai của Thục phi, cũng chính lại đại hoàng tử Mục Dịch Triết làm thái tử. Thực ra kết quả này Lạc Tử Hân đã biết từ sớm rồi, chỉ là đợt sắc phong này lại xảy ra sớm hơn kiếp trước, vì vậy mà trong một lúc nàng không thể nghĩ ra nguyên nhân.
Song, điều này cũng làm cho Lạc Tử Hân đoán được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Tịch Ngôn, chuyện đó hoàn toàn là do Hiền phi tự mình ra tay, để hạ thấp Thục phi. Từ xưa đã có câu ‘mẹ quý nhờ con’, Mục Dịch Triết lên làm thái tử, làm mẫu thân của hắn, dĩ nhiênThục phi cũng sẽ được ban ân huệ, sự quan tâm mà hoàng thượng dành cho Thục phi đương nhiên cũng sẽ nhiều hơn trước, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lạc Tử Hân muốn lấy lòng Thục phi. Cho nên, Hiền phi muốn mượn chuyện này làm giảm đi một chút tinh thần hăng hái của Thục phi, chỉ là, nàng ta vậy mà lại lấy đi tính mạng của người bên cạnh mình để trao đổi, lòng dạ cũng có phần quá mức độc ác rồi.
Vậy nên, có lẽ nàng có thể làm chút gì đó chăng? Lạc Tử Hân thầm suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau, khi mà hai vị phi tần quyền lực trong cung vẫn đang tranh cãi không dứt về cái chết của Tịch Ngôn, trong cung lại truyền ra một tin đồn mới, đó chính là Hoán Y Cục đã phát hiện nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của nàng ta ở trong giếng.
Kể từ khi tin đồn này truyền ra, không đến một ngày, Thục phi và Hiền phi xuất hiện cùng lúc trong Hoán Y Cục, ngược lại dọa cho Lâm ma ma sợ hãi.
“Bổn cung có nghe tin đồn, nói rằng có người trong Hoán Y Cục biết nguyên nhân thật sự khiến Tịch Ngôn chết, rốt cuộc là ai biết?” Giọng nói của Thục phi vô cùng sắc bén.
“Nếu là nói bậy, Hoán Y Cục các ngươi phải chịu trách nhiệm, loan tin bậy bạ trong cung, đó là tội chém đầu đấy.” Hiền phi đứng một bên nói, hiển nhiên là nhằm vào lời nói của Thục phi.
Lâm ma ma sớm đã đổ mồ hôi đầy đầu, khúm núm nói đã biết, thực ra trong lòng cũng không có chút manh mối nào, rốt cuộc là ai loan tin đồn này đi, bà ta hoàn toàn không biết.
“Bẩm hai vị nương nương, những lời này là nô tì nói ạ.” Ngay lúc Lâm ma ma nóng ruột, một cung nữ của Hoán Y Cục đột nhiên bước đến, cúi đầu quỳ xuống.
Thục phi ồ một tiếng, nói: “Ngươi nói xem nào, đã xảy ra chuyện gì?”
Cung nữ nói: “Sáng ngày hôm đó, Tịch Ngôn cô nương đến Hoán Y Cục đưa đồ để giặt giũ, sau đó lúc sắp đến giờ ngủ nàng ấy lại đến lần nữa, nói là lúc sáng đánh rơi trang sức cài tóc, khi ấy nô tì còn tìm giúp nàng ấy nữa, cũng không có kết quả. Lúc đó đã tối lắm rồi, nàng ấy nói để một mình nàng ấy tìm, bảo nô tì về nghỉ ngơi trước đi, sáng ngày hôm sau liền phát hiện xác của Tịch cô nương trong giếng rồi. Về sau nô tì phát hiện ra trang sức cài tóc của nàng ấy ở dưới giếng, nghĩ rằng chắc là tối hôm đó nàng ấy tìm ra rồi, muốn nhặt lại, bản thân không cẩn thận ngã vào, mất cả tính mạng.”
Hiền phi nghe xong hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy cũng có khả năng Tịch Ngôn bị người ta hãm hại đẩy xuống giếng mà, dựa vào trang sức nàng ta đánh rơi trong giếng thì không đủ để chứng minh điều gì cả.”
Lúc này Thục phi lại nói: “Hiền phi muội muội, ý muội thế này là muốn đẩy hết trách nhiệm lên người Tiểu Diệp Tử sao, nô tì này cũng đã nói từng nhìn thấy Tịch Ngôn tìm trang sức rồi, nếu không dưới giếng có trang sức của nàng ta phải lí giải thế nào đây?”
“Thế cũng có khả năng là có người ném trang sức vào trong giếng, làm giả hoàn cảnh như vậy.” Hiền phi cũng không chịu yếu thế, hai vị chủ tử này lại bắt đầu tranh cãi trước mặt mọi người, không ai chịu nhường ai.
“Được rồi, ta và muội có tranh luận cũng không rõ ràng được gì, đành để hoàng hậu nương nương làm chủ chuyện này đi.” Thục phi nói.
Hiền phi cũng không phản đối, ưỡn lưng lên, nói: “Đi thì đi, bổn cung