Khi Tần Thái y tới, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, còn ánh mắt của Hoàng thượng như chùy sắt, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái.
Qua xem một chút, xem mạch tượng của Như phi như thế nào? Giọng Hoàng thượng lạnh lẽo như băng.
Tần Thái y khúm núm hành lễ, rồi đi tới bắt mạch cho Như phi.
Hoàng thượng, dạ dày nương nương hơi đầy ứ thôi, dùng một toa thuốc nhuận tràng là ổn. Tần Thái y cúi đầu báo cáo với Hoàng đế.
Không phải ngươi nói bổn cung có thai sao? Hơn nữa tháng này bổn cung vẫn chưa thấy nguyệt sự. Như phi chỉ tay vào Tần Thái y, giọng run run trong mắt có chút hoảng hốt.
Tần Thái y nói: Nương nương, thần có nói nguyệt sự của nương nương không đến là bởi vì quá mức mệt nhọc. Lúc đó nương nương hỏi thần có phải là vì có thai không, thần nói với nương nương rằng tạm thời còn chưa thể kết luận được, cần thêm thời gian để theo dõi. Khi đó, thần cũng không hề chẩn đoán chính xác là nương nương mang thai.
Vậy vì sao lại thông báo là Như phi có tin vui hả? Hoàng thượng lạnh lùng hỏi.
Bẩm Hoàng thượng, chuyện này thần cũng không biết. Sau ngày đó, vì trong nhà có việc nên thần có xin nghỉ mấy ngày, hôm qua hồi cung thì nghe nói nương nương mang thai, vì vậy thần đoán chắc có lẽ là Thái y nào đó đã chẩn ra như vậy, nhưng thần vẫn chưa hỏi kỹ, bởi vì còn chưa thể tới bắt mạch lại cho nương nương. Tần Thái y nói.
Khởi bẩm Hoàng thượng, Tần Viễn Thành thực sự vì việc nhà mà xin nghỉ hơn nửa tháng. Sở Lăng Thiên vốn đứng im một bên đúng lúc lên tiếng.
“Nói bậy, lúc đó rõ ràng chính mồm người nói bổn cung mang thai. Như phi dường như đã mất bình tĩnh, chỉ vào Tần Thái y gào toáng lên.
Trong lòng Như phi không khỏi hoảng sợ, rõ ràng lúc đó chính mồm Tần Thái y nói mình có thai, sao tự nhiên bây giờ lại lật lọng. Giờ phút này, nàng mơ hồ cảm thấy hình như là mình bị ai đó hãm hại.
Câm miệng, sao ngươi dám làm ra chuyện khi quân này? Chẳng trách vừa nãy Thái hậu muốn gọi Thái y đến bắt mạch, ngươi cứ một mực từ chối, hóa ra là vì giả vờ có thai. Nếu như hôm nay không phải Đại hoàng tử té một cái, cũng không mời Thái y tới đây, có phải là ngươi vẫn muốn tiếp tục lừa gạt mọi người, có phải là cuối cùng sẽ tìm một đứa bé nào đó đến để lẫn lộn huyết thống Hoàng thất đúng không? Hoàng thượng tức giận chỉ vào Như phi mắng.
Như phi đứng dậy, phịch một tiếng quỳ xuống, oan ức khóc lóc, nói: Hoàng thượng, thật oan uổng, là Tần Thái y cố ý hại nô tỳ, dù gan thiếp có lớn bằng trời cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
Hoàng thượng, thần không hề nói láo. Thần vẫn luôn chịu trách nhiệm bắt mạch cho Như phi, không dám có chút gian dối nào, lần bắt mạch đó, thần cũng cẩn thận ghi chép lại, nếu không tin Hoàng thượng có thể đi Thái Y Viện kiểm tra đối chiếu. Tần Viễn Thành vội vàng rửa tội cho bản thân.
Rất rõ ràng, lời giải thích của Tần Viễn Thành không hề có chỗ nào khả nghi, bởi vì trước đó không lâu Thái Y Viện đã trình sổ ghi chép bắt mạch lên, đúng thật là bên trong hắn ghi chép rất tỉ mỉ, hơn nữa, Thái y bắt mạch sau đó cho Như phi cũng ghi chép tương tự như vậy. Vì vậy, dường như tất cả đã vô cùng rõ ràng, chính Như phi tự biên tự diễn vở kịch này, giờ khắc trong đầu tất cả mọi người đều nảy sinh ý nghĩ đó.
Khốn khiếp, chứng cứ rành rành, khi đó cũng là tự ngươi thông báo với trẫm chuyện ngươi mang thai. Thật không nghĩ tới, ngươi lại lớn mật dám khi quân phạm thượng, tội không thể tha. Mục Nguyên Trinh giận đến nỗi mặt đỏ bừng, vỗ mạnh lên bàn trà một cái, khiến tất cả mọi người giật mình sợ thót cả tim, không dám thở mạnh.
Hoàng thượng. . . . . Lông mày Hoàng hậu nhíu chặt, ánh mắt buồn bã nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hoàng thượng cắt ngang, Trẫm biết Hoàng hậu lương thiện, thế nhưng chuyện này không thể bỏ qua.
Lạc Tử Hân nhìn gương mặt u ám của Hoàng hậu, trong lòng biết rõ chẳng qua nàng ta lo lắng vì sắp mất đi một quân cờ hữu dụng mà thôi. Cái người được gọi là mẫu nghi thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là người luôn bày ra khuôn mặt giả dối.
Thu hồi danh phận Như phi, đày Hứa Băng Cầm đến lãnh cung. Mục Nguyên Trinh giận dữ nói, phất tay áo mạnh một cái rồi rời đi, Hoàng hậu không nói được một câu, ánh mắt thất lạc đã sớm rơi vào trong mắt Lạc Tử Hân, nàng thầm cười lạnh trong lòng. Ván này, xem như Hoàng hậu thua cuộc, có lẽ do nàng ta chưa từng ngờ tới Như phi sẽ gặp phải chuyện này, còn liên lụy khiến kế hoạch của nàng ta thất bại. Vả lại nhìn ánh mắt Hoàng hậu, chắc nàng ta vẫn chưa đoán được là nàng hay là người khác hãm hại Như phi đâu.
Không, Hoàng thượng người không thể đối xử với nô tỳ như vậy. Hứa Băng Cầm kích động kêu gào, nhưng thấy Hoàng thượng không hề có ý muốn rút lại, nàng tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất.
Là ai hại nàng, lại ai cấu kết với Thái y