Sở Lăng Thiên theo Viên Chiêu vào phòng, hành lễ với Dương thị, Dương thị cười mời hắn ngồi, chỉ là chút lo lắng trên mặt nàng lại rơi vào mắt hắn.
"Viên phu nhân, lâu rồi không gặp người, xem ra tinh thần người cũng không tệ." Sở Lăng Thiên cười dịu dàng.
Dương thị cười cười, nói: "Mấy ngày nay cũng không có việc gì, nên ta thường ở trong phủ nghỉ ngơi, có nhiều chuyện lại bình tâm không ít. Chỉ là, hai ngày nữa Tiêm Vũ phải vào cung tuyển tú rồi, thật lo lắng."
Lạc Tử Hân đứng bên cạnh Dương thị, dịu dàng nói: "Thật ra nữ nhi cũng không muốn xa người."
Dương thị yêu thương vỗ nhẹ tay nàng, ra vẻ cưng chiều, Sở Lăng Thiên ở bên cạnh mỉm cười.
"Được rồi, trước mặt Lăng Thiên đừng làm nũng nữa, hai ngày nữa phải vào cung rồi, trong cung có nhiều thứ phải chú ý, để Lăng Thiên nói một ít chuyện đi, dù sao nó cũng thường xuyên lui tới hậu cung, cũng biết được nhiều hơn." Viên Chiêu cười cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
"Cha con nói đúng, để Lăng Thiên khuyên ngươi vài câu. Nhưng cũng không cần vội, Lăng Thiên vừa tới phủ, nghỉ ngơi một lát trước, dùng xong bữa trưa rồi nói." Dương thị nháy mắt, ý muốn Lạc Tử Hân và Viên Tiêm Vũ thừa dịp này rời đi.
Lạc Tử Hân đương nhiên hiểu ý Dương thị, hai tay hạ xuống eo trái, hàng lễ cáo từ rồi vội vàng kéo Viêm Tiêm Vũ rời đi. Sở Lăng Thiên lại nói: "Vị cô nương này là ai? Hình như rất quen thuộc với Viên tiểu thư?"
Lạc Tử Hân không khỏi âm thầm cắn răng, cứ tưởng rằng Sở Lăng Thiên và Dương thị nói chuyện sẽ không chú ý đến Viên Tiêm Vũ đứng cúi đầu một bên, không ngờ hắn lại phát hiện.
Viên Tiêm Vũ khẩn trương đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lại không dám mở miệng, bối rối nhìn Lạc Tử Hân.
Theo hiểu biết của Sở Lăng Thiên với Viên phủ, Viên Chiêu chỉ có một trai một gái, cho nên cô gái này tất nhiên không phải người nhà Viên phủ. Nhưng nhìn quần áo trên người nàng gọn gàng, chắc cũng là gia đình giàu, nên không khỏi tò mò với thân phận của nàng. Lại thấy bộ dạng nàng quanh co, lo lắng càng khiến hắn chú ý hơn.
"Nàng là nha hoàn của ta, tên là Lạc Tử Hân, nhưng là ta chưa bao giờ coi nàng là người dưới, mà coi như tỷ muội tốt của ta." Lạc Tử Hân linh cơ nhất động, khoác tay Viên Tiêm Vũ, dịu dàng mỉm cười.
Nàng chỉ hoán đổi thân phận của hai người một chút thôi, vừa hợp tình lại hợp lý. Trong phủ ai chẳng biết Lạc Tử Hân là nha hoàn của tiểu thư, như vậy cho dù Sở Thái y có hỏi thăm trong phủ cũng sẽ không bị lộ tẩy.
Câu trả lời này quả thật khiến Dương thị và Viêm Tiêm Vũ rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Quả thật, không còn lí do nào thích hợp hơn. Phản ứng nhanh nhẹn của Lạc Tử Hân khiến Viên Chiêu không khỏi nhìn nàng tán thưởng.
Sở Lăng Thiên hiểu ra, thầm nghĩ, khó trách cô bé này lại xấu hổ như thế, chắc là chưa bao giờ tiếp xúc với xã hội bên ngoài, cũng không muốn tra cứu thêm, quay sang nói việc nhà với Dương thị. Mà Lạc Tử Hân và Viêm Tiêm Vũ chớp lấy cơ hội chuồn ra ngoài.
Cuộc gặp mặt hôm nay đã giúp nàng tạo được mối quan hệ với vị thái giỏi nhất sau này, ít nhất cho dù không thoát khỏi số mệnh tiến cung, nhưng cũng đã có những thay đổi tích cực, hi vọng khởi đầu sẽ tốt đẹp.
Lạc Tử Hân cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống, dưới ánh trăng khẽ tấu một khúc đàn. Tay ngọc lướt trên dây đàn, âm thanh như nước chảy róc rách, tiếng đàn du dương, uyển chuyển hàm xúc, khiến người nghe tinh thần sảng khoái.
Âm thanh chỉ có ở tiên giới khiến Lăng Thiên chú ý, hắn vốn dĩ đang đi tản bộ trong vườn lại bị này tiếng đàn này hấp dẫn, nhìn ngón tay ngọc lướt nhanh trên dây đàn cũng với khuôn mặt phù dung, trong lòng khẽ động. Không thể phủ nhận, nữ tử này để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Ngày vào cung tuyển tú cuối cùng cũng tới, căn cứ theo quy định, mỗi ba năm sẽ tổ chức một lần, phàm là nữ tử từ 13 đến 18 đều có thể tham gia vòng sơ tuyển.
Vòng này với Lạc Tử Hân vô cùng quen thuộc. Không khác gì kiếp trước, phủ nội vụ Lý công công đứng ra chủ trì, kiểm tra dung mạo các tú nữ, hộ tịch, huyết thống và bối cảnh gia đình, nếu được thì lưu lại bảng tên, không được thì quay về.
Sau ba ngày sẽ tổ chức vòng hai, do Tô ma ma nghiệm thân tú nữ, không chỉ kiểm tra trinh tiết, còn quan sát ngũ quan và tỷ lệ cơ thể. Đối với cái này, Lạc Tử Hân không còn xấu hổ như hồi trước, thoải mái tiếp nhận kiểm tra.
Qua hai vòng đã loại rất nhiều người, Lạc Tử Hân là con gái Phó đô ngự sử, không cần phải lo lắng bị loại, giống như lần trước, dễ dàng thông qua.
Các tú nữa vượt qua vòng loại được an bài ở Vi Tú cung, kế tiếp sẽ do các cô cô dạy quy củ và lễ nghi. Người được phân dạy các nàng là Thụy Di cô cô. Tính tình của nàng, Lạc Tử Hân cũng biết chút ít, bên ngoài thì luôn bày một bộ dáng lạnh nhạt, thật ra lại là người rất thân thiện , cho nên chỉ cần theo ý nàng là có thể sống tốt.
"Tiêm Vũ gặp qua cô cô." Lạc Tử Hân phúc lễ.
Thụy Di cô cô nhẹ liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nay dạy quy cũ có hiểu không?"
"Hiểu một hai." Lạc Tử Hân đáp.
"Hả? Một hai? Giải thích thế nào?" Cô cô nhíu mày, cất giọng nói.
"Một là kiến thức nửa vời, hai là nghe nhiều nên thuộc." Dứt lời, Lạc Tử Hân phúc thân lần nữa, rũ mí mắt xuống khẽ cười nhạt.
Thụy Di cô cô hài lòng gật đầu một cái, khẽ mỉm cười, trong lòng đối với cô bé này rất là tán thưởng. Lạc Tử Hân đời trước được làm Tiệp dư, đã sớm am hiểu quy củ trong cung, cho nên vừa học liền biết. Điểm này giúp nàng chiếm được chút lợi thế.
Lạc Tử Hân được phân ở viện phía nam, cùng với ba tú nữ khác. Vừa vào phòng, đã không khỏi cảm khái vạn phần, bánh xe số mệnh vẫn chuyển động giống nhau, cả đời nàng vẫn ở trong lồng giam này, so với kiếp trước không có gì thay đổi, chỉ là không biết con đường tương lai sẽ như thế nào. Trong lòng nàng không khỏi nổi lên chút bàng hoàng, nhớ tới kiếp trước, lòng lạnh run.
Ngoài phòng truyền âm thanh ồn ào, Lạc Tử Hân bị âm thanh này quấy nhiễu, bước ra khỏi phòng.
Một vị tú nữ đang cùng thái giám tranh chấp gì đó, trên mặt nàng ấy rỗ ràng không vui, còn có chút tức giận. Nàng ấy chắc là Phạm An Dung, Lạc Tử Hân tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng thời gian quá dài, chỉ có thể nhớ được cái tên, còn tính cách như thế nào lại không rõ. Kiếp trước nàng chưa bao giờ để ý đến chuyện xung quanh, là trung là gian, là bạn hay địch cũng không phân rõ ràng. Lạc Tử Hân than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn đến tên thái giám.
Thái giám này bị Phạm An Dung nói rất không kiên nhẫn: " Tiểu chủ, ngài chấp nhận chút đi, khi nào được tuyển rồi, sẽ được xếp chỗ ở mới."
Phạm An Dung vẫn không hài lòng, ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: "Bệ công công, phòng này ta ở không thoải mái, ngươi không thể đổi cho ta chỗ khác à?."
Bệ công công bất đắc dĩ, gương mặt ngượng nghịu, đối diện với mấy vị tiểu chủ này, ai cũng không thể đắc tội, ai biết được tương lai sẽ thế nào.
Lạc Tử Hân thầm nghĩ, Phạm An Dung kén chọn như vậy chắc là trong nhà kiêu căng quen rồi . Nàng suy nghĩ một chút, cất bước đi về phía họ, hướng Bệ công công khẽ thi lễ, nói: "Bệ công công, phòng ta cũng không tệ lắm, rất rộng rãi, nếu như An Dung muội muội nguyện ý, Tiêm Vũ bằng lòng đổi với nàng."
Vừa dứt lời, Bệ công công không ngừng nhìn Lạc Tử Hân đầy cảm kích, liên tục nói cám ơn, Phạm An Dung cũng không khách khí, trực tiếp chấp nhận đề nghị.
Chân trước Phạm An Dung vừa đi, chân sau Bệ công công chân liền bị Lạc Tử Hân gọi lại: "Bệ công công, sau này còn nhiều việc quan trong cần chiếu cố, Tiêm Vũ ở đây xin cám ơn ngài trước."
Lạc Tử Hân lấy một thỏi bạc từ trong lòng ngực ra, đưa cho Bệ công công, thản nhiên cười.
Mặt mày Bệ công công hớn hở, nói: "Vẫn là Tiêm Vũ tiểu chủ hiểu chuyện, ngài yên tâm, chuyện này nô tài nhất định để trong lòng."
Lạc Tử Hân đầu tiên là giúp hắn giải vây, sau lại cho hắn lợi lộc, tự nhiên tâm ý liền hướng về nàng, sắc mặt càng thêm ôn hoà.
"Bệ công công, không biết có thể nói cho Tiêm Vũ biết một chút về tình hình các vị tiểu chủ tử ở đây?" Lạc Tử Hân cười nói.
Bệ công công hé miệng cười cười, lại gần bên tai nàng nói nhỏ: "Vốn những chuyện này nô tài không được lắm miệng, nhưng Tiêm Vũ tiểu chủ đã hiểu chuyện như vậy, nô tài sẽ tiết lộ một chút."
Sauk hi Bệ công công nói sơ qua, Lạc Tử Hân coi như đã biết tình hình tân viện của các tú nữ. Kiếp trước nàng ở viện nam, chưa bao giờ tới chuyện của người khác, lần này đến viện bắc, không có người quen biết, có lẽ sau này sẽ có biến hóa. Khóe miệng Lạc Tử Hân khẽ nâng lên, đối với tương lai mới thêm tự tin.
Nàng dọn đến Bắc Viện, cùng với 3 người nữa là Trình Ngọc Dao – nữ nhi của Tri Phủ Duyên châu Trình Hi Kính, nghe nói tính tình bình thản, ít trao đổi với mọi người.
Một người nữa là Tống Hàm Hương, nữ nhi của Phó đô thống Tống Kế Kỳ, có thể là xuất thân từ gia đình võ tướng, cá tính của nàng tương đối hoạt bát, bình thường luôn có vẻ tùy tiện.
Cuối cùng là Lưu Ti Ngữ, con gái của Tri Huyện phủ châu Lưu Lần Phong, không phải là một người dễ sống chung, đa nghi, tâm tư kín đáo.
Lần trước đổi phòng với nàng là Phạm An Dung, con gái Đại học sĩ chính nhất phẩm Phạm Trạch Húc, cậy vào gia thế hiển hách, thường ngày luôn ra vẻ, xảo trá cay nghiệt.
Mấy ngày nay, bốn người ở cùng nhau, cũng có chút quen biết, cho nên quan hệ cũng không tệ. So với trước kia đã là một bước tiến lớn, nghĩ tới những lời nói của Bệ công công, ít nhất biết được lai lịch và sở thích của mấy tú nữ này cũng là một ưu thế.
Lạc Tử Hân đang chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, sau lưng vang lên âm thanh "Lạc Tử Hân."
Trái tim Lạc Tử Hân nảy lên, trong cung còn có người biết tên thật của nàng? Chẳng lẽ chuyện nàng mạo danh đã bị phát hiện?
Cảm giác lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi, nhưng không biết có nên quay đầu lại hay không, cũng không biết người sau lưng rốt cuộc là ai?