Tiếng động bên này khiến cho mọi người chú ý, Thái hậu cũng không nhịn được quay đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt Huệ tần kinh sợ nhìn cái bàn bị lật nhào trước người thì rốt cuộc cũng không thể duy trì sự trầm tĩnh, lập tức sắc mặt cũng trầm xuống.
"Láo xược, còn ra thể thống gì!" Giọng nói của Thái hậu không cao, nhưng đã tràn ngập uy nghiêm, trong lòng Huệ tần khẽ run. Ngay cả đào kép ( diễn viên ) trên đài cũng dừng biểu diễn, đồng loạt quỳ xuống.
"Thái hậu, con mèo này, nó..." Huệ tần chỉ vào con mèo trắng ấp úng nói.
"Như thế nào , ý của ngươi là con mèo lật cái bàn lên?" Quý phi ngồi bên cạnh Thái hậu yếu ớt mở miệng, giọng nói kia lạnh lùng, giống với tính cách của nàng, luôn lạnh lùng như vậy .
Quý phi nương nương luôn có một bộ dáng cao cao tại thượng, có lẽ cái đó và tính cách của nàng có liên quan, trời sinh không nói nhiều lời, cho nên tương giao ( kết bạn, làm bạn) với các phi tần khác trong cung cũng rất ít, chỉ là nàng đi lại thân thiết với Thái hậu, rất được Thái hậu tín nhiệm. Vì nguyên nhân như thế, nên nàng trở thành người làm cho người khác kính sợ sau Hoàng hậu.
"Quý phi nương nương, thần thiếp không phải có ý như vậy." Huệ tần khẽ bĩu môi, hình như có gì bất mãn.
Nhưng vẻ mặt này của nàng đã chọc giận Thái hậu, bởi vì trong mắt Thái hậu đó là một loại khiêu khích. Điều tối kị trong cung là không tôn trọng Thái hậu, cho dù trong lòng Huệ tần có nghĩ như vậy hay không nghĩ như vậy, thì Thái hậu đã nhận định như thế.
Quý phi là một nữ nhân biết sát ngôn quan sắc ( đoán ý qua lời nói và sắc mặt ), lần này đã hiểu rõ ý nghĩ của Thái hậu, lập tức lớn tiếng quát:"To gan, sao lại có thể ở nơi như vậy mà làm ra chuyện không hợp thể thống, nếu không trừng phạt làm sao có thể đúng với cung quy?"
"Quý phi nói có lý, Bản cung liền phạt ngươi quỳ ở một bên xem diễn." Hoàng hậu nói đúng lúc. Thái Hậu khẽ gật đầu, đương nhiên là đồng ý phương pháp trừng phạt như vậy.
"Nhưng đây không phải là sai lầm của thần thiếp." Huệ tần tỏ ra uỷ khuất, ngón tay chỉ con mèo trắng đang nằm rạp trên mặt đất cách đó không xa nói:" Là nó."
"Láo xược, có liên hệ gì cùng con mèo trắng đó? Mình làm sai chuyện còn muốn oán trách người khác, hơn nữa lại nói là con mèo, quả thực ... " Quý phi lớn tiếng nói, khi nói đến con mèo kia thì vẻ mặt khinh thường, mang theo sự coi thường.
"Đó là bởi vì thần thiếp ... " Huệ tần vụng trộm liếc Thái hậu một cái, sau đó liền cúi đầu xuống, dường như âm thanh chỉ có mình mới nghe thấy nói:" Sợ mèo."
" Nói to hơn chút. " Quý phi nâng giọng, lạnh nhạt nói.
Huệ tần hít một hơi vào thật sâu, ngẩng đầu, lớn tiếng nói:"Thần thiếp sợ mèo, là do ai đó làm con mèo này chạy đến chân thần thiếp."
Bên trong im lặng một lúc, nhưng, chỉ trong chốc lát sau đã nghe thấy nhưng tiếng cười liên tiếp.
Đương nhiên, nhược điểm này của Huệ tần khiến cho không ít người vui sướng khi người khác gặp hoạ, cũng có ý nghĩ muốn xem kịch vui.
"Dù vậy, cũng không nên không biết chừng mực như thế." Giọng điệu của Hoàng hậu có chút trách cứ, nhưng thái độ xem như thân thiết.
Lúc này, Đức Phi đã đi tới, ôm lấy con mèo trắng gây hoạ này, đi đến trước mặt Huệ tần. Tuy rằng con mèo đã bị ôm ở trong tay, nhưng khi Đức phi đến gần thì vẫn lùi lại phía sau vài bước.
"Đều là do con mèo này của Bản cung nghịch ngợm, quấy nhiễu Huệ tần muội muội, thật sự là áy náy." Khi nói chuyện thấy Đức Phi có lỗi, giọng điệu thành khẩn.
Tính tình Đức Phi luôn luôn là bình bình đạm đạm ( bình thường ), đối xử ôn hoà với người ngoài, ru rú trong nhà, chung quy chỉ thíc ở trong cung của mình trồng ít hoa cỏ cùng giết thời gian với tiểu miêu ( mèo nhỏ), có lẽ ngay cả nàng cũng không có chú ý tới nàng đã mang mèo nhỏ ra ngoài.
"Cho dù con mèo nhỏ của Đức phi quấy rầy ngươi, nhưng cũng không cần khoa trương như thế, quấy rầy nhã hứng xem vở diễn của mọi người." Thái hậu cũng không thông cảm cho việc Huệ tần sợ mèo, vẫn bắt lỗi của nàng không tha.
"Thái Hậu ... " Huệ tần vẫn muốn nói gì.
"Được rồi, tốt nhất là ngươi quỳ gối ở một bên giác ngộ đi, đừng quấy rầy mọi người xem diễn." Thái Hậu không kiên nhẫn vung tay lên, không hề quan tâm nàng, quay về chỗ ngồi của mình.
Trên đài vở diễn lại bắt đầu y y nha nha tiếp tục hát, tuy rằng Huệ tần uỷ khuất đầy mình, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống.
Như vậy, Huệ tần rất mất mặt, tại trước mặt nhiều phi tần như vậy phải quỳ xem diễn, nếu xem vở diễn rất nhiều hiểu, nhiều ánh mắt còn luôn luôn nhìn nàng, phần lớn đều là có chứa sự trêu tức và cười nhạo, hiển nhiên ngày thường Huệ tần này đã đắc tội không ít người, lần này xem như là Thái Hậu thay các nàng xử lí, phần lớn có tâm tư hưng tai nhạc hoạ.
Lạc Tử Hân khẽ kéo khoé miệng, thầm nghĩ Huệ tần này vẫn rất không thông minh, có một số sự việc chính là gieo gió gặt bão.
...
Sau giờ Ngọ, biếng nhác vào phòng, vốn đáp ứng làm cho người ta ấm áp trong thời gian này, nhưng Lạc Tử Hân lại cảm thấy toàn thân rùng mình, trong lòng bàn tay nắm chặt tờ giấy, tờ giấy đã nhanh chóng bị mồ hôi của nàng nhào thành mảnh nhỏ.
Đây là tín hàm (thư ) mà ca ca nghĩ biện pháp tìm người đưa tới, trong đó đề cập một chuyện quan trọng, đó chính là mẫu thân thân sinh của nàng bị bệnh nặng. Nàng còn nhớ rất rõ ràng, thời điểm kiếp trước, sau vài ngày khi nhận được phong thư này, có tin tức mẫu thân bệnh chết.
Kiếp này, không biết nàng có khả năng tới cứu tính mạng của mẫu thân kịp không?
Nhất định có thể! Lạc Tử Hân nắm thật chặt nắm đấm.
Từ chỗ Sở Lăng Thiên cầm thuốc đi ra, đã gần đến hoàng hôn, nghĩ trước đó Sở Lăng Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi , trong lòng vẫn có chút không yên bất an, sự bị hắn nhìn ra cái gì, tuy rằng đối với nàng mà nói hắn là bạn không phải địch, nhưng nàng cho rằng rất nhiều chuyện vẫn cần sự cẩn thận tuyệt đối.
Cho nên, đối mặt với ánh mắt nghi vấn của Sở Lăng Thiên, nàng chỉ nói : " Ta cần mà thôi."
Dù sao phi tần trong cung lấy thuốc, rất nhiều người có mục đích không rõ ràng, làm Thái y, trong lòng rất hiểu, bình thường chỉ là mắt nhắm mắt mở, cũng sẽ không hỏi nhiều. Dù sao, đối với Sở Lăng Thiên mà nói, loại thuốc trị phong hàn này cũng không có gì đặc biệt. Nhưng đỗi với nàng không như vậy, ca ca và mẫu thân đều không có tiền, đối với bọn họ mà nói loại thuốc này là thuốc cứu mạng.
Trong lòng ôm thuốc, đi tới cửa cung, thấy thị vệ lại có sự do dự. Làm nữ nhân hậu cung, ở không được bán buôn, là không cho phép xuất cung một mình, cho nên xuất cung như thế nào cũng thành vấn đề không nhỏ.
Đang lúc nàng do dự, phía sau truyền đến âm thanh, làm lưng nàng từng trận lạnh buốt.
" Nương nương là muốn chuồn êm xuất cung sao?"
Là ai dễ dàng hiểu thấu tâm tư nàng vậy, là ai to gan như thế giáp mặt vạch trần nàng ? Thanh âm này có chút quen, hẳn là ...
Nàng quay đầu lại, đúng như dự đoán, người nói chuyện đúng là Vệ Dịch Hiên. Lúc này hắn đang đứng trước mặt nàng, nhìn ánh mắt của nàng hơi thâm thuý. Hắn to gan nhìn nhau như thế, nhưng thật ra lại làm cho Lạc Tử Hân lùi về phía sau vài bước, lần này tiểu thái giám này lại muốn làm gì?
"Nếu nương nương cứ đi ra ngoài như vậy, chỉ sợ còn chưa xuất cung đã bị người khác bắt trở về." Vệ Dịch Hiên quỳ xuống, yết kiến với nàng, nói:" Tham kiến Trữ tần nương nương."
" Ngươi ... Bổn cung cũng không nói muốn xuất cung." Lỡ lời phủ nhận hẳn là trả lời tốt nhất, dù sao hiện tại người nàng còn trong cung, ai cũng không thể nói nàng đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Vệ Dịch Hiên ngẩng đầu, khoé miệng khẽ cong lên, có chút nghiền ngẫm, đè thấp âm thanh nói:" Nương nương quả thực không nghĩ xuất cung sao? Cũng không lo lắng cho người ngoài cung?"
Lạc Tử Hân bị lời nói của hắn làm cho giật mình sửng sốt, tiểu thái giám này thật giống như con sâu trong bụng mình, tâm sự gì đều có thể bị hắn nhìn ra nhất thanh nhị sở ( rõ ràng ) . Nhưng nàng nên tín nhiệm hắn sao? Cần phải nhanh chóng diệt trừ phần tử nguy hiểm này sao? Trong lòng Lạc Tử Hân có chút hỗn loạn.
" Nương nương, cùng nô tài đi thôi." Vệ Dịch Hiên không đợi Lạc Tử Hân mở miệng nói cái gì đã tự động đứng lên, đi về phía trước :"Lại chậm nữa, trời sẽ tối, sẽ ảnh hưởng tới thời gian hồi cung."
Cũng không biết là do tâm tư gì, Lạc Tử Hân thật sự đi theo hắn .
Sau khi Vệ Dịch Hiên an bài, Lạc Tử Hân thay y phục thái giám, cũng giống như quay lại. Cuối cùng nàng cũng hiểu được Vệ Dịch Hiên muốn lấy thân phận thái giám mang nàng xuất cung. Không kịp nghĩ lại, Vệ Dịch Hiên đã mang theo nàng xuất cung thu mua nguyên liệu nấu ăn, dễ dàng mang nàng xuất cung.
"Nô tài sẽ ở chờ nương nương vào giờ Tuất ở cửa cung, trăm ngàn lần đừng đến trễ, bằng không cửa cung đóng thì chuyện này sẽ lớn." Vệ Dịch Hiên đè thấp âm thanh nói ở bên tai nàng xong, liền rời đi.
Nếu xuất cung, Lạc Tử Hân cũng không hề trì hoãn, rất nhanh đã tìm được mẫu thân, lúc này nàng đang nằm trong một gian nhà tồi tàn, bệnh nặng nàng đã sớm không tức giận, sắc mặt đen vàng, môi màu xanh, do thời gian dài thiếu dinh dưỡng cả người nhìn gầy yếu vô lực.
Lạc Tử Hân đau lòng một trận, đi đến bên giường quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay của mẫu thân, nước mắt ròng ròng. Sau khi bị tịch thu nhà và tôi tớ cho quan, mẫu thân đã luôn làm nô tỳ tại Diệp phủ, vốn là phu nhân của quan lại, nàng cũng từng là thiên kim chi nữ, làm sao trải qua nhiều năm vất vả. Bệnh như núi đổ, vừa rồi không có tiền mua thuốc, sinh mệnh liền rẻ như cây cỏ. Nếu như hôm nay chưa đến chỗ Sở Lăng Thiên lấy thuốc, chỉ sợ mẫu thân lại chết đi giống kiếp trước.
Thấy điều này, không chậm trễ thời gian, lập tức sắc thuốc, cho mẫu thân uống. Thuốc này đến từ trong cung, cho nên đối với công dụng nàng rất khẳng định, huống hồ lúc ấy chính mình bị lưu đày, nàng đi theo tên khất cái cũng học được chút võ công và y thuật, tuy rằng rất khác nhưng cơ bản vẫn nhìn hiểu được.
"Hân nhi, ngươi đã đến rồi?" Mẫu thân mở hai mắt, suy yếu kêu tên nàng.
"Nương là ta, ta đến đây, ngài chịu khổ." Lạc Tử Hân quét dọn suy nghĩ.
Lạc Tử Hân cụp mắt, nói nhỏ:" Đúng vậy, nương, kỳ thật như vậy cũng tốt, ở trong cung Hân nhi ít nhất không lo ăn ở."
Mẫu thân thở dài, yếu ớt nhìn ánh mắt của nàng, mang theo cảm xúc đau lòng nói:" Đứa nhỏ, để ngươi chịu khổ, vốn ngươi là thiên kim tiểu thư vui vẻ ... Đều là do phụ thân ngươi ... Ai."
"Không nên trách phụ thân, người cũng là ... " Lạc Tử Hân vốn định nói phụ thân cũng là bị oan, đang định an ủi mẫu thân, nhưng câu nói kế tiếp của mẫu thân lại làm nàng kinh ngạc không thôi.
"Phụ thân ngươi rất cố chấp, nếu hắn không phải muốn giúp tiền hoàng đế trở lại vị trí cũ, thì làm sao có thể để cho nhà ta rơi vào tình cảnh như vậy."
"Nương, ngươi nói cái gì?" Lạc Tử Hân ngạc nhiên nói:" Nương, ý của người là, không phải phụ thân ...oan uổng?"
Mẫu thân dừng một chút, thở dài:"Ngươi cũng vào cung, làm phi tử của đương kim Hoàng đế, có một số việc cũng nên cho ngươi biết tình hình thực tế. Phụ thân ngươi là quan của tiền triều, trung thành bảo vệ chủ, cho nên sau khi đương kim Hoàng đế đoạt vị, phụ thân ngươi như thế nào cũng không chịu thoả hiệp, thậm chí còn xúi giục dư đảng tiền triều với ý đồ phạm thượng tác loạn ( mưu phản ), cho nên mới rơi vào kết cục như thế. Kỳ thật, nếu người chịu thoả hiệp, đương kim Hoàng thượng nhất định sẽ không lưu đày người như vậy."
Cho nên, phụ thân không phải bị oan uổng, người thật sự tham dự mưu phản, nói là loạn thần tặc tử cũng không phải là quá đáng. Nhưng người chỉ trung thành bảo vệ chủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là ngu trung (trung thành một cách ngu ngốc ), nói là mưu phản dường như cũng không thoả đáng, huống hồ Mục Nguyên Trinh không phải là mưu quyền soán vị mà lấy được ngôi vị hoàng đế sao? Lạc Tử Hân giận dữ bất bình nghĩ, không chú ý đang lúc móng tay đâm vào tay, rất đau.
"Hân nhi, nếu có cơ hội nhìn thấy phụ thân của ngươi, khuyên nhủ người đi. Chính quyền của đương kim Hoàng thượng đã ổn, còn muốn phủ định đã là chuyện không có khả năng, biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, cũng đừng quá cố chấp." Mẫu thân nói đứt quãng, bởi vì thân thể còn bệnh, khi nói chuyện đã muốn thở hồng hộc.
Lạc Tử Hân an ủi mẫu thân một chút, đáp ứng yêu cầu của nàng, mặc kệ thế nào, tiếp đến nàng nhất định phải nghĩ cách gặp phụ thân một lần.
Nàng giao thuốc còn lại cho ca ca, vừa lén chạy ra ngoài thăm mẫu thân và ca ca, hơn nữa cho ca ca chút bạc dặn chiếu cố mẫu thân, liền lưu luyến rời đi. Thấy ca ca vẫn nhìn mình bằng ánh mắt thương yêu luyến tiếc,trong lòng Lạc Tử Hân đau đớn, cắn môi dưới .
Chậm rãi đi theo dọc đường, tinh thần có chút trống rỗng, vừa rồi lời nói của mẫu thân đã quá đả kích nàng, đập tan tất cả nhận thức của nàng. Cho tới nay nàng vẫn nghĩ phụ thân của mình là bị hàm oan, nhưng hoá ra lại không phải như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết mình nên lấy loại tâm tình nào đối mặt với chuyện này.
Đột nhiên, phố đối diện có vài người đi vào tầm mắt của nàng, có một nam tử đang cầm cái kiếm giả dạng nhân sĩ giang hồ ở ngõ nhỏ nói gì đó. Nhưng , vì sao bóng dáng người này giống Vệ Dịch Hiên như thế? Làm sao hắn lại dính dáng đến nhân sĩ giang hồ?
Trong lòng Lạc Tử Hân hoài nghi, đang định xem rõ ràng thì cũng không thấy bóng dáng mấy người kia nữa.
Thấy thời gian đã không còn sớm, Lạc Tử Hân không hề nghĩ nhiều, nhanh chóng bước về đường hồi cung, tới ngoài cửa cung thì vừa đúng giờ Tuất.
"Nương nương quả nhiên tuân thủ thời gian." Vừa mới chạy đến, Vệ Dịch Hiên đã xuất hiện trước mặt nàng, ý cười nhẹ nhàng, sau đó liền dẫn nàng vào cửa cung.
Có lẽ nàng đã sai lầm rồi, người vừa rồi kia hẳn không phải là Vệ Dịch Hiên. Lạc Tử Hân âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười nhẹ, theo hắn thuận lời về cung.
Nghĩ muốn nhanh chóng thay trang phục và đạo cụ của thái giám ra, Lạc Tử Hân bước nhanh hơn, vừa cố ý che mặt mình lại, bước nhanh về phía Uyển Trữ cung bước vào.
Đột nhiên, cảm thấy thân thể bị người ta hung hăng đập vào, ngã trên mặt đất phát đau. Nhưng ý thức phòng ngự vẫn còn, nàng chạy nhanh dùng ống tay áo che mặt, cúi đầu xuống, nhưng theo dư quang của khoé mắt cẫn thấy rõ ràng. người đụng vào nàng là Huệ tần.
Mà lúc này Huệ tần đang trợn to hai mắt, mắt không chuyển nhìn chằm chằm Lạc Tử Hân.
Trong lòng Lạc Tử Hân như con nai chạy loạn, hoảng hốt không thôi. Vậy phải làm sao bây giờ? Bị Huệ tần nhận ra vậy việc lớn không tốt.