Xế chiều hôm đó, Thừa Di Hiên đã nhận được thánh chỉ thái giám truyền đến.
"Viên Tiêm Vũ Thừa Di hiên, hiền lương thục đức, đức nghi ( đức hạnh và lễ nghi) đầy đủ, hiểu tấm lòng của trẫm, tấn phong lên làm ngũ phẩm tần, tứ phong hào là Trữ, ban thưởng Uyển Trữ cung."
Khóe miệng Lạc Tử Hân cười nhợt nhạt, kết quả như thế đã ở trong dự kiến của nàng, tối hôm qua Mục Nguyên Trinh nhìn trong ánh mắt của nàng, nàng đã đọc được. Nàng cười nhạt bảo Tích Như cho công công truyền báo tiền thưởng.
Có danh vị Trữ tần, nghĩ muốn có thêm một cung nữ cũng không đáng kể, cho nên Tâm Nhuỵ bệnh nặng mới khỏi không bao lâu đã bị phái đến Uyển Trữ cung, gặp chủ tử mới của nàng.
"Tâm Nhuỵ, có phải ngươi rất hận Bản cung?" Mắt phượng của Lạc Tử Hân khẽ nâng, thản nhiên, có một chút uy nghiêm.
"Nô tỳ không dám, ơn cứu mạng của nương nương, chỉ có cảm kích tại sao lại hận được!" Tâm Nhuỵ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cung kính.
Lạc Tử Hân vừa lòng gật gật đầu, nằm trên nhuyễn tháp, tay chống trán, hai mắt khép hờ, có vẻ vô cùng lười biếng. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nàng không lên tiếng, Tâm Nhuỵ cũng không dám đứng dậy, cứ quỳ gối như vậy ước chừng hơn một canh giờ.
Rốt cục, Lạc Tử Hân mở mắt ra, nhìn Tâm Nhuỵ vẫn đang quỳ trên mặt đất, thấy vẻ mặt nàng vẫn nghiêm chình như cũ, không có chút mệt mỏi hay không kiên nhẫn, trong lòng không khỏi an tâm hơn.
Tuy nói Tâm Nhuỵ đã bị chính mình cho vào Uyển Trữ cung, nhưng nói như thế nào thì trước đây nàng cũng là thân tín trong cung của Như phi, nếu không ra oai phủ đầu với nàng một chút, về sau có phải chính mình dùng đúng không, sẽ không quá tốt.
Nhưng thoạt nhìn trước mặt, nha đầu kia coi như không tồi, huống hồ Lạc Tử Hân cũng nắm chắc việc nàng sẽ quy thuận mình. Nghĩ đến đi này, Lạc Tử Hân duỗi lưng một cái, ngồi thẳng người.
"Tâm Nhuỵ, cho dù quá khứ ngươi đã từng làm gì ở trong cung của Như phi , đến Uyển Trữ cung của bổn cung, phải tuân thủ quy củ của nơi này, Bổn cung chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi." Giọng nói của Lạc Tử Hân trầm ổn nhu hoà, nhưng sự uy hiếp kia thì làm cho lòng người run sợ đến đáy lòng.
"Còn có, Bổn cung biết cuộc sống của cha mẹ ngươi vẫn nghèo khó, nương của ngươi cũng bệnh nặng, Bổn cung đã phái người đưa cho họ chút bạc và dược liệu, tạm thời có thể nói áo cơm của họ không phải lo, chỉ cần ngươi hầu hạ bản cung thật tốt, hậu cố chi ưu( buồn phiền ở nhà) của ngươi cũng không được hỏi, Bổn cung sẽ sai người chăm sóc tốt người nhà của ngươi." Lạc Tử Hân hơi tăng thêm âm lượng ở hai chữ "chiếu cố" , trong mắt có chứa ý cười, Tâm Nhuỵ đã ở trong cung nhiều năm, cũng là người thông minh, tự nhiên sẽ biết thâm ý đằng sau từ " chiếu cố" này, nàng ta cúi đầu tạ ơn nàng.
"Ngươi đi xuống trước đi, có cần cái gì cứ việc nói với Tích Như." Thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của Tâm Nhuỵ, Lạc Tử Hân tạm thời yên tâm.
"Nô tỳ cáo lui." Tâm Nhuỵ hành lễ rồi chậm rãi rời khỏi phòng.
"Chủ tử, ngài thu nhận Tâm Nhuỵ, có hợp lí không? Ngộ nhỡ lòng của nàng có ý xấu thì sẽ không thể phòng được." Tích Như bóp chân cho Lạc Tử Hân, trên mặt đầy lo lắng.
Lạc Tử Hân nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, chỉ cười cười, nằm trên tháp thượng( sạp giường nhỏ), nhắm mắt dưỡng thần.
Tích Như im miệng, tuy rằng đầy một bụng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Hôm nay , cảnh xuân rất đẹp, hoa đào nở đầy cành, đúng là cảnh đẹp ý vui, Hiền phi ngồi trong đình (đình nghỉ chân), nhàn nhã thưởng thức ngự hoa viên, tâm tình đặc biệt thoải mái.
"Tham kiến Hiền phi nương nương." Như phi mặc một bộ cung trang xanh biếc thướt tha đi tới, hành lễ với Hiền phi.
"Muội muội tới bên này ngồi đi." Hiền phi cười duyên vài tiếng, bảo Như phi ngồi xuống bên cạnh.
Hiền phi lột quả hạch đào( quả óc chó) để trên đầy bàn, nhẹ nhàng ăn, mị nhãn ( đôi mắt xinh đẹp) lưu chuyển. Cho dù khi nào thì nàng ta vẫn luôn có một bộ dáng quyến rũ như vậy, có đôi khi nữ tử khác thấy, đáy lòng không nhịn được thầm mắng vài câu dụ dỗ. Như phi nhìn nàng, trong lòng cũng không tránh được mắng vài câu, chỉ là ngoài mặt vẫn bộ dáng giao hảo(qua lại thân thiết) cùng nàng ta.
Như phi cũng là cây đầu tường, gió xuôi hướng nào thì nghiêng theo hướng đó, tuy rằng trong khoảng thời gian gần đây Hiền phi không được sủng ái, nhưng ai cũng nhìn ra được, Hoàng thượng vẫn vô cùng để tâm đến Hiền phi, cho nên dựa vào cây đại thụ này nhất định sẽ không sai.
"Tỷ tỷ, lúc này Huệ tần xem như gặp hạn, trong bụng không có hài tử, có thể nghỉ ngơi một thời gian." Như phi cười nói.
"Một chiêu này của muội muội, xem như tuyệt diệu, nhưng đáng thương cho Trình bảo lâm, chậc chậc..." Hiền phi tỏ vẻ thương hại, cười rất kỳ lạ.
"Nhưng đáng thương nhất nên là Lục tài nhân, tự dưng lại bị liên luỵ theo." Như phi nói theo lời của Hiền phi.
"Có đôi khi, cần phải hy sinh những người này, muội muội, ngươi nói có phải không?" Hiền phi nhíu mày.
"Tỷ tỷ nói đúng, tới uống trà đi." Như phi nịnh nọt rót trà cho Hiền phi.
"Nhưng phải cảm tạ Phạm An Dung, nếu không có nàng ta, ch sợ kế sách này của ngươi chưa chắc sẽ thuận lợi như vậy." Hiền phi uống một ngụm trà.
"Phạm quý nhân? Nàng hiểu rõ tâm tư của ta nhất thanh nhị sở ( rất rõ ràng, rất hiểu) , chỉ cần nói vài lời, nhất định sẽ có hành động." Như phi đắc ý cười.
Hiền phi hé miệng cười, kéo Như phi hai tay nhẹ nhàng vuốt ve, nói: " Tay này của muội muội đúng là có công lao lớn nhưng lần sau cần nhớ kỹ
phải rửa tay."
Con ngươi Hiền phi có chút ảm đạm đi, nhớ tới chuyện trong khoảng thời gian này hành động đối xửa của Hoàng thượng với nàng, trong lòng không khỏi có thêm vài phần lo lắng, nếu không sớm vãn hồi (lấy lại) tâm của Hoàng thượng, thì sớm hay muộn vẫn sẽ bị Huệ tần đoạt mất.
"Huệ tần vẫn không làm cho người ta bớt lo." Hiền phi không tốt không xấu thở dài, khoé mắt khẽ nhìn Như phi.
Đương nhiên Như phi là người thông minh, làm sao có thể không hiểu tâm ý của Hiền phi giờ phút này, lập tức cười nói:" Tỷ tỷ yên tâm, Huệ tần không thể tạo nên sống gió quá lớn."
Hiền phi nghe vậy cười cười, vẻ lo lắng nhàn nhạt trên trán kia của dần tan.
"Nô tài đưa điểm tâm đến cho hai vị nương nương." Tiểu thái giám khom lưng đưa lên hai đĩa diểm tâm.
Tâm tư của hai nữ nhân nhất thời bị điểm tâm hấp dẫn, trong nháy mắt đã chuyển đề tài thành đồ ăn.
Tiểu thái giám đưa điểm tâm xong liền lui ra ngoài, bước mấy bước, khẽ nghiêng đầu, khoé miệng lộ ra nụ cười, đi theo hướng Uyển Trữ cung.
"Ý của ngươi là việc của Trình bao lâm và Lục tài tử là do Phạm An Dung gây nên?" Lạc Tử Hân ngồi trên tháp thượng, nghe Vệ Dịch Hiên nói xong toàn bộ cậu chuyện, hỏi.
Đúng vậy, tiểu thái giám đó là Vệ Dịch Hiên , lúc này hắn đang ở Uyển Trữ cung, lúc trước hắn ở đình nghỉ đã nghe được toàn bộ không sót chữ nào, hắn nói lại cho Lạc Tử Hân.
"Không sai, hẳn là Phạm quý nhân đã bôi xạ hương vào bức tranh thêu của Trình bảo lâm rồi đưa cho Huệ tần." Vệ Dịch Hiên trả lời.
Nói như vậy, ngày đó Huệ tần đột ngột xuất hiện ở Thính Vũ hiên quả thật không phải là ngẫu nhiên, chắc là Phạm An Dung đã tiết lộ. Mà xạ hương chỉ sợ là nàng đã sớm mang theo, đúng lúc Trình Ngọc Dao cầm tranh thêu vào, nàng liền tìm cơ hội xuống tay, chỉ có thể thương cho Trình Ngọc Dao cứ như vậy bị sắp đặt.
"Nhưng Phạm quý nhân bỏ xạ hương vào đó chỉ một ngày thì cũng không thể làm xảy thai nhanh như thế." Vệ Hiên Dịch đoán được ý nghĩ của Lạc Tử Hân lúc này, tiếp tục nói.
Lời nói của Vệ Dịch Hiên không khỏi làm nàng nhớ tới kết quả Sở Lăng Thiên chẩn đoán trước đó, giống phân tích của hắn, cho nên chuyện này cũng không đơn giản như bề ngoài. Ở ngoài mặt dường như là Phạm quý nhân bị Như phi xúi giục, lợi dụng Trình Ngọc Dao hạ xạ hương, chỉ sợ là kế kim thiền thoát xác thôi, Phạm An Dung cũng tốt, Trình Ngọc Dao cũng tốt, nhưng cũng chỉ là bị người lợi dụng. Cho nên nói nguyên nhân hại Huệ tần xảy thai hẳn là nguyên nhân khác.
"Cho nên ngươi cho rằng hung thủ thực sự là Hiền phi hoặc Như phi?" Lạc Tử Hân nhìn Vệ Dịch Hiên, ánh mắt kiên định của hắn làm cho nàng càng khẳng định ý nghĩ của mình.
Như thế, xem ra Như phi lợi dụng Phạm An Dung hạ xạ hương để xảy thai là một chuyện, sau lưng nàng ta chắc đã động tay động chân gì , đây mới là nguyên nhân chính khiến Huệ tần xảy thai. Nhưng các nàng làm như thế nào chứ? Trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Tử Hân cũng không có nghĩ ra cái gì, chỉ đành tạm thời gác lại chuyện đó, đảo mắt, ánh mắt nhìn về phía Vệ Dịch Hiên .
"Bản cung rất ngạc nhiên, vì sao ngươi lại nói chuyện này cho Bản cung?" Lạc Tử Hân dùng ánh mắt chất vẫn nhìn Vệ Dịch Hiên.
Từ lần đầu tiên được hắn cứu khi đang ở trong giếng, đến lần thứ hai nàng bị hắn vạch trần kế sách dùng hoa mai, lại tới hôm nay đến bẩm báo âm mưu này, dường như ở thời khắc mấu chốt người này đều xuất hiện bên cạnh nàng, mà cũng không như địch nhân (kẻ thù), dụng ý của hắn làm cho nàng thấy khó hiểu.
Vệ Dịch Hiên đứng thẳng người, hai tròng mắt nhìn về phía nàng, con ngươi đen như ngọc mang theo sự thâm thấy, không giống với sự ngả ngớn mạnh mẽ trước kia, làm cho lòng nàng hơi kinh hãi, như thế nào cũng không thấy được tâm tư ẩn sâu dưới đôi mắt này.
Hôm nay, Lạc Tử Hân xem như lần đầu tiên nghiêm túc thấy rõ hắn, không thể phủ nhận, bộ dạng của tiểu thái giám này coi như có anh khí, mày kiếm mắt sáng, lớn lên khuôn mặt có đường nét góc cạnh, tổng kết lại là tướng mạo của nam tử này không tồi . Nếu hắn không phải là thái giám , hắn cũng có thể làm cho không ít nữ nhân ái mộ.
Lạc Tử Hân đột nhiên lấy lại tinh thần, thầm mắng mình lúc này còn có thể đi vào cõi thần tiên, mấu chốt là cư nhiên có ý nghĩ kỳ quái với một thái giám, quả thật là kỳ cục.
Lập tức, nàng thay đổi thần sắc, thản nhiên mỉm cười, dịu dàng cao nhã nhìn hắn, nhưng trong lúc đó một loại không khí làm cho người ta hít thở không thông.
"Bởi vì..." Vệ Dịch Hiên cười cười nghịch ngợm, nói:" Nô tài trung thành với Trữ tần nương nương, trong cung có cùng mục tiêu với nương nương."
Nói xong, khẽ khép mắt lại.
Có cùng mục tiêu? Đương nhiên Lạc Tử Hân sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng mục đích trong lời hắn nói là cứu Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc. Rốt cục hắn nói về mục tiêu là cái gì?
"Chúng ta là bạn không phải địch." Dường như Vệ Dich Hiên nhìn thấu do dự trong lòng nàng nói:" Ngự thiện phòng còn có việc, nô tài xin được cáo lui trước."
Nhìn theo Vệ Dịch Hiên đi ra, trong lòng Lạc Tử Hân quả thật có sóng gió không nhỏ. Tuy rằng trên người Vệ Hiên Dịch nàng còn nỗi băn khoăn rất lớn, nhưng trước mắt xem ra những chuyện người này làm đối với nàng có lợi mà vô hại, có lẽ nên lựa chọn tin tưởng hắn. Trong cung, quả thật nàng cần một người có thể thực sự giúp được nàng.
Lấy lại tinh thần, Lạc Tử Hân nhớ tới chuyện Huệ tần xảy thai, nghĩ vừa rồi theo lời kể của Vệ Dịch Hiên, tinh tế cân nhắc mỗi câu hắn nói, vừa cẩn thận nhớ lại những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày đó ở ngoài Càn Trữ cung, đột nhiên tỉnh ngộ ra.
Lập tức, Lạc Tử Hân gọi Tích Như: "Ngươi lập tức đi Hoán Y Cục một chuyến."