Thời điểm Mục Nguyên Trinh vội vàng chạy tới Toàn Phúc cung, Hoàng hậu cùng Thái hậu đã ở đó, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc của Huệ tần, còn lại là một phòng không khí trầm lặng yên tĩnh.
Huệ tần hoài thai, tin tức này là sấm sét giữa trời quang với Mục Nguyên Trinh. Mấy năm nay, con nối dòng dưới gối hắn rất ít, hắn cực k hy vọng có thể có thêm mấy đứa nhỏ. Nhưng mới có hi vọng, còn chưa được một tháng đã mất, chuyện này làm hắn vô cùng chán nản.
Huệ tần đã sớm khóc thành lệ nhân( người đầy nước mắt), hốc mắt hồng hồng, vừa thấy Mục Nguyên Trinh đi vào, âm thanh khóc càng vang hơn:"Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, đứa nhỏ càng oan uổng."
Nói xong lại khóc rống lên.
"Đến cùng tại sao lại thế này, ai có thể giải thích cho trẫm?" Hai tròng mắt Mục Nguyên trinh lạnh như hầm băng, nhìn về phía Phùng thái y đang quỳ ở một bên.
Phùng thái y sợ tới mức cúi đầu nơm nớp lo sợ nói:"Hồi ... Hồi Hoàng thượng, có thể là do nương nương nghỉ ngơi không tốt hoặc là ăn phải cái gì không sạch sẽ, có thể là..."
"Cái gì gọi là có thể?" Mục Nguyên Trinh tức giận, chỉ vào Phùng thái y nói:"Phùng Kiến Lương, ngươi thân là viện phán của thái y viện, lại nói có thể với trẫm? Ngươi là viện phán bất tài?"
"Hoàng thượng thứ tội, thần sẽ đi điều tra rõ ràng." Đầu Phùng Kiến Lương đầy mồ hôi lạnh, tiếp đón mấy vị thái y đến hỏi.
Mặt Mục Nguyên Trinh vẫn giận dữ, tuy rằng Hoàng hậu ở một bên an ủi nhưng không có giảm bớt lửa giận của hắn chút nào.
"Hoàng...Hoàng thượng, phải... " Một lát sau, Thái y Phùng Kiến Lương đi đến, quỳ trên mặt đất, ấp úng nói không ra tiếng.
"Rốt cuộc thế nào?" Mục Nguyên Trinh cảm giác mình đã không còn nhẫn nại, trừng mắt giận.
"Khởi tấu Hoàng thượng, hẳn là nương nương đã tếp xúc với một số vật hoạt huyết không thích hợp cho phụ nữ có thai, cho nên dẫn đến xảy thai." Sở Lăng Thiên thấy Phùng Kiến Lương quá khẩn trương, nên thay hắn đáp lại Mục Nguyên Trinh.
"Sao? Vật hoạt huyết như thế nào?" Mục Nguyên Trinh híp hai mắt lại.
"Vật hoạt huyết có thể ở trong thức ăn, cũng có thể ở trong mùi hương, phải xem mấy ngày gần đây nương nương có tiếp xúc với vật nào." Sở Lăng Thiên khẽ dập đầu thở dài.
"Ừ." Sắc mặt Mục Nguyên Trinh có hơi dịu đi, nói:"Ngươi tên là gì?"
"Hồi Hoàng thượng, thần tên là Sở Lăng Thiên." Sở Lăng Thiên quỳ đại lễ.
Mục Nguyên Trinh gật gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, nói với Sở Lăng Thiên:"Nói như vậy thì nên xác định như thế nào?"
Sở Lăng Thiên hơi trầm tư nói:"Thần nghĩ, trước tiên có thể kiểm tra những đồ vật và thức ăn mà nương nương tiếp xúc trong mấy ngày gần đây."
Hoàng thượng truyền lệnh xuống là một hồi bận rộn, nói chung là điều tra những đồ ăn mà Huệ tần ăn mấy ngày nay, tất cả Ngự thiện phòng đều bị tra xét, trong cung, toàn bộ lòng người đều rối loạn hoang mang.
" Mang toàn bộ người đã tiếp xúc với Huệ tần trong hai ngày nay đến Toàn Phúc cung." Đạo ý chỉ này của Hoàng thượng làm cho mọi người trong cung đều sợ hãi.
Lúc này Hoàng thượng nổi giận, tình hình không tra ra kết quả này không làm người ta khó hiểu mà làm người ta càng khó hiểu là cùng lắm chỉ là một vị tần, mà làm Hoàng thượng không quan tâm triều chính, có thể thấy địa vị của Huệ tần trong lòng Hoàng thượng.
Chú ý tới điểm này, Hiền phi tức giận tới mức năm lỗ đều có khói bay. Mấy ngày nay cho dù nàng có đưa đồ ăn gì cho Hoàng thượng, đều được Hoàng thượng đưa trả lại, muốn gặp hắn thì lại không được, luôn nói triều chính bận rộn, có sổ sách cần phê duyệt chồng chất như núi, nhưng là Huệ tần có việc, hắn đã lật toàn bộ hoàng cung, ngay cả triều chính cũng không để ý.
Đến tột cùng Huệ tần này có năng lực gì, cư nhiên đoạt danh tiếng như thế? Phải biết rằng trước đây, nàng là người được sủng ái nhất trong cung.
Hiền phi lạnh mặt đi vào Toàn Phúc cung, gặp được chúng phi tần, trên mặt người người viết rõ không yên.
"Muội muội cũng đã tới?" Hoàng hậu đi ra, kéo tay Hiền phi, thần sắc ngưng trọng.
"Tham kiến Hoàng hậu." Hiền phi hành lễ, đảo mắt nhìn xung quanh, nói:"Đã tra được chút gì chưa?"
"Còn chưa, Thái y đang kiểm tra, chuyện này xem chừng không dễ dàng tra ra kết quả như vậy, bởi vì đồ ăn còn chưa thấy gì khác thường." Hoàng hậu thở dài.
Hiền phi cười cười, dùng giọng nói kiều mỵ theo thói quen nói:"Nói không chừng, chính là Huệ tần mang thai bất ổn tạo thành. Cho nên nói, người đang làm , trời đang nhìn."
"Ngươi nói cái gi? Huệ tần xảy thai, ngươi còn có thể hưng tai nhạc hoạ ở đây?" Đúng lúc Hoàng thượng từ trong phòng đi ra, nghe thấy thế, không khỏi tức giận, hung hăng đánh nàng một bạt tai.
Hiền phi khiếp sợ mở to hai mắt nhìn Mục Nguyên Trinh, nàng chưa bao giờ nghĩ, hắn sẽ vì Tống Hàm Hương mà đánh nàng một cái tát trước mặt mọi người, phần sủng ái này chưa bao giờ phát sinh trên người nàng, nhưng Huệ tần này thì bằng cái gì?
Nàng che hai má, ánh mắt uỷ khuất hàm chưa nước mắt, vẫn ôm hi vọng, quyến rũ nhích lại gần bên người Hoàng thượng ngữ điệu làm nũng nói:"Hoàng thượng, nô tì..."
Nàng nhận lại được ánh mắt lạnh như băng của Mục Nguyên Trinh, nàng biết điều lùi về phía sau vài bước.
Mục Nguyên Trinh lạnh lùng nhìn nàng vài lần, nói:"Ngươi tốt nhất an phận cho trẫm, đừng làm cho trẫm nghĩ rằng những người họ Lâm các ngươi có thể thao túng quyết định của trẫm."
Chuyện bàn chuyện trên triều đình, Lạc Tử Hân cũng nghe nói, quả nhiên hậu cung này không thể chặt đứt liên hệ cùng triều đình. Cái gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại), chắc là đạo lí này.
Các thái y còn đang bận rồn kiểm tra trong ngoài Toàn Phúc cung, Thái hậu đã muốn hồi cung nghĩ ngơi, Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng, cùng đợi kết quả. Mà các vị phi tần đã từng tiếp xúc với Huệ tần trong vài ngày qua đều đứng thẳng một bên, có lẽ là thời gian đợi chờ quá dài, trên mặt không ít người hiện ra vẻ phiền chán.
"Bệ phương nghi, ngươi mệt mỏi sao?" Ánh mắt Mục Nguyên Trinh quét về phía Bệ phương nghi.
"Hoàng thượng, thần thiếp đứng có chút mệt mỏi." Bệ phương nghi nói, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Vậy có cần đi xuống nghỉ ngơi một lát không?" Ánh mắt Mục Nguyên Trinh lạnh như băng.
Bệ phương nghi gật đầu.
"Vô liêm sỉ, chuyện của Huệ tần còn chưa có kết quả, mà ngươi lại ở bên này kêu mệt, ngươi làm gì có đạo hạnh của một phương nghi chứ?" Sắc mặt Mục Nguyên Trinh lạnh lùng, thông báo:"Bệ phương nghi không tuân theo đức hạnh của một phương nghi, kể từ hôm nay giáng xuống làm Thất phẩm , vào Hoán Y cục."
"Hoàng thượng ..." Bệ Linh Nhu nhất thời hoa dung thất sắc, ngã xuống đất.
Biến cố này vừa xảy ra, mọi người nhất thời đều lên tinh thần, cho dù mệt mỏi cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ai cũng đứng thẳng người.
Mục Nguyên Trinh lén lút nhìn về chỗ Hiền phi, chỉ thấy sắc mặt nàng khẽ biến đổi, thu liễm biểu tình, lẳng lặng đứng thẳng người, khoé miệng hắn hơi cong lên.
Vẻ mặt tính kế của Mục Nguyên Trinh đã rơi hết vào trong mắt Lạc Tử Hân, chỉ sợ mục đích giáng cấp Bệ phương nghi vốn là làm cho Hiền phi xem, chắc là muốn cảnh cáo Hiền phi, thiên hạ này là do Mục Nguyên Trinh hắn định doạt, Lâm thái phó đừng nghĩ sẽ gây ra sóng gió.
Hiền phi lại xuất hiện, vẫn không đánh lại sự tàn ác của Hoàng thượng.
"Bẩm Hoàng thượng, tấm vải bên người nương nương có mùi khác thường, trải qua sự kiểm tra của thần, hình như có sự khác thường." Cuối cùng Sở Lăng Thiên cũng đi ra khỏi phòng, quỳ trước mặt Mục Nguyên Trinh bẩm báo.
"Vải gì?" Ánh mắt Mục Nguyên Trinh nhìn đến tấm vải trên tay Sở Lăng Thiên, đó là tấm vải tơ lụa thêu một đôi uyên ương, thủ công tinh xảo, có thể gọi là nhất đẳng.
Tấm vải này xuất hiện làm Trình Ngọc Dao biến sắc, kia không phải là bức tranh thêu nàng tặng Huệ tần buổi tối hôm ấy sao?
"Bức tranh thêu này có vấn đề gì?" Hoàng hậu hỏi.
"Hồi Hoàng hậu, theo kiểm tra, trên tấm vải này có xạ hương." Sở Lăng Thiên nói.
Điều này làm sao có thể, trên bức tranh thêu của Trình Ngọc Dao làm sao lại có những thứ như vậy? Chỉ sợ không những bản thân Trình Ngọc Dao cũng cảm thấy kỳ lạ, mà trong lòng Lạc Tử Hân cũng có dẫu chấm hỏi thật to về bức tranh thêu đó.
Lời nói của Sở Lăng Thiên làm sắc mặt của Mục Nguyên Trinh khẽ biến, ánh mắt liền sắc bén không ít nói:" Vải này không nên dùng sao?"
"Ta nhận ra tấm vải này, đây là tấm vải ngày đó Trình bảo lâm đưa cho Huệ tần ở trong cung của Lục tài nhân, rất nhiều tỷ muội thấy được." Phạm An Dung bỏ đá xuống giếng, lập tức khai ra cái gọi là "Thủ phạm" với Hoàng thượng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn Trình Ngọc Dao, cho dù nàng cho mình là người vô tội, dưới loại áp lực ở đây cũng mất đi sự đúng mực, vội vàng quỳ xuống, sắc mạt tái nhợt nói:"Hoàng thượng, thần thiếp không có làm như vậy."
"Nhưng, chứng cứ phạm tội này Thái y đã xác nhận, huống hồ có nhân chứng ở đây, ngươi cũng không thể chống chế." Hiền phi đã đi tới, ngạo khí mười phần nói.
"Hiền phi nương nương, Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, không có khả năng..." Giờ phút này Trình bảo lâm đã nói năng lộn xộn, căn bản không biết vì sao chính mình phạm tội.
Việc này quả thật cũng có chút kì quái, nếu như nói Trình bảo lâm gây ra, nàng cũng không cần thiết phải đưa cho Huệ tần trước mặt nhiều người như vậy.Còn nữa hôm đó khi vào phòng của Lục Nguyệt Nặc, vốn không biết là Huệ tần sẽ xuất hiện, cho nên Trình bảo lâm nhất định là bị oan. Nhưng trái lại, tại sao Huệ tần đột nhiên đi đến cung của Lục Nguyệt Nặc, nhưng lại biết có nhiều tỷ muội gặp nhau tại đó, việc này chỉ sợ là người có dụng ý cố ý gây ra.
Lạc Tử Hân âm thầm phân tích, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể tìm ra đầu mối, lại nhìn thần sắc nổi giận của Mục Nguyên Trinh, biết hiện tại không phải là thời điểm nói lý lẽ, cho nên lời nói đến bên miệng đành nuốt trở về.
"Đừng vội tranh cãi." Hoàng hậu trầm mặt xuống, nhìn thẳng vào Trình bảo lâm.
"Sở Lăng Thiên..." Đột nhiên Hoàng thượng nói:"Kể từ hôm nay ngươi thay Phùng Kiến Lương làm viện phán đi, về phần Phùng Kiến Lương ..."
Mục Nguyên Trinh nhin lướt qua Phùng Kiến Lương, sắc mặt hắn đã tái nhợt đầu quỳ sát xuống đất.
"Trục xuất khỏi Thái y viện đi. Một ngự y vô dụng, trong cung không cần."
Phùng Kiến Lương xụi lơ trên mặt đất.
Lạc Tử Hân nhìn Sở Lăng Thiên, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt. Bất quá với nàng mà nói, Sở Lăng Thiên có thể lên chức, hẳn là chuyện tốt.
"Hoàng thượng, người cần làm chủ cho thần thiếp." Huệ tần liều mạng mang thân thể suy yếu, nghiêng ngã lảo đảo đi ra, quỳ xuống bên người Mục Nguyên Trinh, bộ dáng hoa lê đẫm mưa.
"Người đâu, tước danh hiệu của Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc, giáng vào Hoán Y cục." Thanh âm Hoàng thượng bình thản.
Vì sao lại liên luỵ đến Lục Nguyệt Nặc? Lạc Tử Hân âm thầm kinh hãi.