Người đàn ông bước vào bồn tắm, nước dần dâng lên, dập dềnh theo đó vài giọt tràn ra bên ngoài, thân thể dũng mãnh ngập dưới nước, thấy rõ làn da màu đồng nổi lên.
Úc Noãn nghe lời cầm chiếc khăn nhỏ, vội vàng thấm ướt lại tiến đến. Lớp khăn ma sát lên da thịt, lúc này cô mới có thể chứng kiến nơi hình xăm.
Hình xăm rõ ràng rất lớn, trước hay sau đều có, hơn thế đè lên bên dưới vô số vết sẹo lòi lõm, phải là một vết thương lớn mới có thể để lại dư âm, dù vậy cơ thể cường tráng như thế, rõ ràng đều do luyện tập.
Úc Noãn không dám hỏi, chỉ cảm thấy như người khác vẫn hay nói, Mộ Kình Triệt thật sự không phải kẻ dễ đụng vào, ở vị thế cao, người đàn ông mà không phải ai cũng có thể đối diện.
Hiện giờ, Mộ Kình Triệt đang nhắm mắt, hàng mi hơi run nhẹ, lông mày dày đặc, mi tâm có chút nhăn nhó, dùng nước lạnh đè nén ngọn lửa đang sục sôi. Ngũ quan gương mặt cương nghị như tạc tượng, cho dù không dùng ánh mắt dọa người để nhìn, vẫn tạo ra khí chất riêng biệt khó diễn tả.
Úc Noãn vẫn cật lực làm công việc của bản thân, bình thường cô làm việc nặng cũng không áp lực như hiện giờ.
Nước lạnh, nhưng hơi thở của Mộ Kình Triệt rất nóng, tấm khăn ướt chạm lên, nếu không nhúng nước sẽ sớm cảm thụ được hơi ấm truyền qua.
Rõ ràng cơ thể Mộ Kình Triệt tựa hồ một ngọn lửa vậy.
Ngón tay trắng, vài nơi có vết chai vì làm việc chạm lên cơ thể hắn, cho đến khi dời ra phía trước, khung cảnh có chút kì quái. Úc Noãn chỉ cầm khăn lau, cũng không để bàn tay tiếp xúc với da thịt, rất giữ lễ độ.
Mộ Kình Triệt vốn muốn ngồi im không chạm vào, nhưng mùi hương nhẹ nhàng của cô vẫn thoang thoảng, đầu ngón tay nhỏ nhắn qua lớp khăn khiến hắn cảm nhận được từng cái chạm.
Kêu cô giúp hắn tắm, nhìn thì muốn lợi dụng, căn bản lại là thứ cực hình với Mộ Kình Triệt.
“Bé con, em ngưng được rồi, để tôi.”
Người đàn ông vừa nói, thanh âm từ tính vô cùng, như thể đang nhẫn nại thứ xúc cảm gì khác.
Úc Noãn vội vàng buông tay rời khỏi phòng tắm.
Mộ Kình Triệt không lâu sau liền đứng dậy, từng giọt nước theo thân hình trần trụi ranh mãnh rớt xuống trên cơ thể vạm vỡ, quen thuộc vớ lấy tấm khăn tắm vẫn thường treo quấn ngang hông che đậy đi thứ vật giữa đôi chân vươn lên.
Ánh mắt Mộ Kình Triệt khi này đối với cô, không khác gì đang lăm le con mồi.
…
Vừa rời khỏi phòng tắm vẫn tìm lấy bóng dáng Úc Noãn, cho dù không nhìn thấy nhưng chỉ cần thoảng qua mùi hương, lại có thể nhận rõ cô ở đâu.
Rốt cuộc Mộ Kình Triệt cũng phải công nhận, hắn đối với cô thật sự rất thính lại nhạy cảm.
Thân thể người đàn ông vẫn nhỏ giọt, mái tóc sợi ngắn rũ trên gương mặt, càng khiêu gợi dáng vẻ thu hút kẻ khác.
Mộ Kình Triệt tiến lại gần, không nể nang việc chưa lau khô người và mặc áo liền vòng tay qua eo nhỏ, ôm gọn cô vào lòng siết chặt lại, cúi đầu dựa vào cổ, tham lam cắn lấy một cái.
“Bé con, đi ngủ thôi.”
“Tôi thay đồ, ngài ngủ trước đi.”
Úc Noãn vốn ban nãy bước vào phòng tắm giúp cho Mộ Kình Triệt, chân váy dài sớm đã chạm nền ướt. giờ người đàn ông này mình đầy nước tiến ra ôm cô, một lần nữa đem lớp váy trắng mỏng thấm ướt.
Nghĩ lại việc có bốn bộ đồ nhưng một bộ là đồ ngủ, Úc Noãn hơi ủ rũ khi nghĩ đến việc mặc đồ làm, căn bản không hề thoải mái.
Người đàn ông dường như không quan tâm, tiếp xúc gần gũi, mùi hương của cô càng kích thích giác quan trên người hắn, thứ vật nào đó mới vài phút trước rũ xuống giờ khơi mào đứng lên.
Cổ họng khô khốc bắt đầu lên xuống, không có ý định buông ra.
“Bé con… Diệp Ngọc!”
Đáng chết thật, không nghĩ đến lại nghiện người con gái này như thế, chắc chắn là cô đã bỏ bùa! Nhưng Mộ Kình Triệt hắn càng đáng trách hơn, bình thường tự chủ bao nhiêu vậy mà với cô. Rốt cuộc cũng quy về con số không.
Mộ Kình Triệt hừ vài tiếng, rõ ràng bất lực, liên tục ôm chặt cọ nhiệt với cô muốn giải tỏa, nhưng càng chạm càng khó kiềm nén.
Úc Noãn ngẩng lên, nghe gọi tên tiểu thư càng nhớ ra thân phận của bản thân. Cô bị ôm từ phía sau, vừa ngẩng lên đã bị người đàn ông siết chặt cằm, tiếp tục cúi xuống hôn lấy.
Hắn thích dư vị trên đôi môi nhỏ này, càng hôn lại càng nghiện.
Người đàn ông cúi xuống, dễ dàng lần nữa nhấc bổng cô lên ôm chặt, Úc Noãn vì giữ thăng bằng chỉ có thể đặt tay ngang vai.
Mộ Kình Triệt giữ cô rất chặt, một vòng tay lớn ôm trọn cơ thể, một bàn tay ép lấy gương mặt nhỏ nhắn mà hôn lấy.
Đến khi đặt Úc Noãn xuống lớp vải trên giường, rốt cuộc cái khăn tắm che đậy cơ thể cũng đã phải tụt xuống, rơi rớt trên nền đất, Mộ Kình Triệt cũng không rảnh quan tâm.
Trong mắt giờ đây, hình ảnh Úc Noãn in hằn sâu trong đôi con ngươi đen nhánh của hắn, nhưng luyến tiếc thay Mộ Kình Triệt lại không chứng kiến được dáng vẻ mê hoặc này.