Mộ Thúc bởi đến bệnh viện vội vàng, hiện tại không mang quá nhiều vệ sĩ. Lợi ích thu về là mạng sống của Mộ Kình Triệt, ông ta bỗng chốc cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân.
Cho dù ngay tại đám tang lễ đi chăng nữa, hay cho dù ông ta có thuộc dạng tình nghi, không có bằng chứng, đám viên quan cảnh sát căn bản cũng chỉ là con cờ ngu ngốc bị ông ta dắt. Giống như cách ông ta đem toàn bộ mũi nhọn về cái chết của lão gia Mộ sang hướng Mộ Kình Triệt.
Tuy cái chết của Mộ Kình Triệt không phải ông ta ra tay, nhưng chỉ cần Mộ Kinh Triệt khuất mắt khỏi thế gian, mọi thứ ông ta đều sẽ giải quyết. Kể cả... cái chết mà người đời xem là "bí ấn" của lão gia Mộ Trưởng.
Mộ Thúc rời khỏi bệnh viện nhưng chưa trở về, lần này chính ông ta quay lại khu vực tổ chức tang lễ. Thực hiện thu dọn và xem xét viên quan cảnh sát đã rời đi hay chưa.
Để mà nói loại độc Seraphrine Venom theo như kết quả phát hiện, ông ta tuy ngu ngốc nhưng cũng rõ đây là loại độc dược đắt tiền, được chế thành từ viên lục quý sapphire xanh, theo lời đồn đại chất độc này huyền bí, muốn tìm được cũng không phải dễ.
Rõ ràng, người muốn triệt tiêu Mộ Kình Triệt là một kẻ lớn mặt, thân phận ẩn sau cũng không hề đơn giản.
Khoảnh khắc đến khu vực tổ chức tang lễ lớn, không ngoài dự đoán kẻ canh gác nhiều vô cùng, đều do các viên quan cảnh sát cử người canh gác, không cho kẻ lạ có thể bước vào.
Ngay khi trông thấy Mộ Thúc, bọn họ lần lượt để ông ta vào.
Khung cảnh u ám vô cùng, khí trời cũng lạnh lẽo hẳn. Mộ Thúc bước vào phía bên trong, khu tang lễ, địa điểm bàn ăn ban sáng hoàn toàn bị niêm phong. Nơi đây hiện tại vắng vẻ, toát lên cảm giác ma mị. Ánh đèn lửa dầu nhạt nhòe, ánh sáng tím tối cũng được bật lên, nhưng chẳng mang công dụng rọi sáng, ngược lại càng thêm họa sự u uất.
Trong vỏn vẹn vài ngày, Mộ gia lại có hai nhân vật lớn rời đi.
Mộ Thúc vào sâu phía trong, nơi vị trí thờ ảnh của lão gia Mộ, hương nhang hiện tại là tro tàn. Để rồi, tim ông ta bất chợt ngừng một nhịp khi trông thấy thân ảnh cao lớn đứng phía trong, âm trầm, âu phục đen nghiêm chỉnh, không gian xung quanh người đàn ông cũng như hòa vào sự lạnh lẽo thấu xương như vậy.
Mộ Thúc cẩn thận tiến vào phía sau, quan sát từng chút một. Sau cùng không nhịn được lên tiếng.
"Kẻ nào vào đây?"
Bất chợt, một tiếng cười giòn giã vang lên, giọng cười quen thuộc, người đàn ông từ tốn xoay người, hai tay bỏ vào trong túi quần, ánh mắt kiêu hãnh của một kẻ quý tộc, hiên ngang nhìn vào ông ta.
"Thứ lỗi, thương tiếc lão gia Mộ, nhất thời kiềm lòng không muốn rời đi."
Nhiếp Tần Duật lên tiếng, ngữ điệu trầm thấp, nghe qua hoàn toàn đều là cợt nhả, không phải thật lòng.
Mộ Thúc di chuyển lại gần, đề rồi cúi người chào Nhiếp Tần Duật, ông ta nhìn ra sự khác lạ, nhưng ông ta vẫn muốn tiếp tục đoạn hội thoại này.
"Cha tôi có thể để lại ấn tượng sâu đậm như vậy, thật sự là vinh dự của ông ấy."
Khi Mộ Thúc cúi thấp người, hai tay cung kính đón chào, từ phía trên đều cảm nhận được ánh mắt rùng rợn, ngay cả gáy cũng bị rợn lên. Bóng người phía trước, chầm chậm tiến đến, hơi thở lạnh lẽo cất lên, nhẹ nhàng như sợi tơ, nhưng lại mỏng như lưỡi dao có thể vô hình mà giết người vang lên.
"Mộ Thúc, ông thật sự không muốn đoạt được toàn bộ gia sản của Mộ gia sao?"
Mộ Thúc đứng lặng người, câu nói như bị điểm huyệt, sao người đàn ông không liên quan này, lại có thể rõ từng ý đồ của ông ta như vậy. Suốt cả quá trình Mộ Kình Triệt diễn ra hiện tượng kia, hắn ta vẫn cứ nhàn nhã như thể.
Hít sâu một hơi, Mộ Thúc cần thận ngầng đầu hỏi lại một lần nữa.
"Ý ngài... là gì?"
Nhiếp Tần Duật cười, ánh mắt màu nâu của hắn lại mang theo tâm tư sâu kín khó lường, đều là dáng vẻ nguy hiểm của những kẻ đứng thượng vị trên cao.
"Thật sự ngu ngốc như vậy? Tôi giúp ông dọn dẹp chướng ngại vật rồi... chẳng lẽ đến đây, ông lại không hiểu ý của tôi?"
Mộ Thúc chợt đứng hình, Nhiếp Tần Duật hiểu ông ta muốn gì, đối diện với ánh mắt màu nâu nguy hiểm kia, ông ta như thể bị rơi vào vực sâu không đáy của hắn, mọi bí mật giấu kín đều bị lộ tẩy trần trụi, không còn nơi nào để ẩn náu.
"Ngài muốn tôi chia phần gia sản Mộ gia?"
Kỳ thực, Mộ Thúc chưa đoán sâu vào ý của Nhiếp Tần Duật, ông ta biết người đàn ông trước mặt là một kẻ nguy hiểm nhưng vẫn muốn đâm đầu vào, bởi căn bản hắn có danh tiếng, có địa vị, thứ mà phấn đấu cả đời ông ta khó đạt được.
"Gia sản Mộ gia mất chủ, hiện giờ chưa truyền thừa kế chính xác, cho dù ông có nhận được phần tài sản cũng chỉ là một phần ba. Vốn yêu cầu xác thực mọi thứ bằng công nghệ hiện đại, tôi muốn ông lấy được dấu vân tay của
Mộ Kình Triệt, một lần nữa đem bảng truyền thừa kế ra ánh sáng, như thế Mộ gia mới hoàn toàn thuộc về ông."
Dừng một đoạn, ánh mắt Nhiếp Tần Duật trở nên sâu xa hơn, đối diện với tấm ảnh thờ của lão gia Mộ trước mặt.
"Cho dù có giết lão gia Mộ, ông vẫn chẳng đạt được một tí lợi nhuận nào. Ông chỉ là dùng mưu hèn kế bẩn đẩy
Mộ Kình Triệt vào chỗ chết, thế nhưng lại ngu ngốc quên mất một điều, Mộ Kình Triệt sớm đã tách rời khỏi gia phả
Mộ gia từ lâu!"
Mộ Thúc bị bóc trần sự thật, bống chốc cảm giác bao bí mật chẳng còn là gì nữa. Trên gương mặt xuất hiện nét kinh hãi.
Người đàn ông này, sao có thể nắm rõ như thế? Ngay cả việc tách rời khỏi gia phả kia, ông ta chưa từng nghĩ đến.
Bỗng chốc Mộ Thúc nhìn được sơ hở trong toàn bộ kế hoạch của ông ta, nay gặp Nhiếp Tần Duật, tuy kinh hãi nhưng vần không tránh được ánh mắt như nhìn một kẻ cứu thế.
"Đừng căng thẳng, tôi có hận ý với Mộ Kinh Triệt, chỉ đơn giản muốn mượn tay ông."
Nhiếp Tần Duật không đặt sự kinh hãi của Mộ Thúc vào mắt, ngược lại vỗ vai nói châm chọc.
Ông ta run rẩy, cần thận.
"Được, tôi nhất định sẽ theo lời ngài, lợi dụng thời cơ lấy dấu vân tay của Kình Triệt. Ngài yên tâm, cổ phần tập đoàn Đế Đô dưới tay Kình Triệt, tôi sẽ chia hưởng dụng cho ngài. Hy vọng sau này, có thế được ngài chỉ bảo trên con đường dài!"
Mộ Thúc thấp hèn cúi người, lại quên mất cách biệt tuổi tác, ông ta căn bản lớn hơn Nhiếp Tần Duật, lại chẳng thể