Từ lúc bắt đầu đến thực hiện cử hành lễ tang, Mộ Thúc gương mặt tương đối nhợt nhạt. Vốn còn cho rằng ông ta sẽ duy trì trạng thái như vậy đến khi kết thúc bởi thương tiếc sự ra đi đột ngột của người cha mình, nào có ngờ được khi nghe nhân vật lớn đến dự, nét mặt trở nên niềm nở hơn.
Mộ Thúc vội vàng bước ra phía bên ngoài, muốn được tận mắt chứng kiến cũng như đón tiếp nhân vật lớn Nhiếp Tần Duật. Thế nhưng chưa bao lâu đã trồng thấy người đàn ông mặc bộ âu phục đen bước vào, theo sau là dàn vệ sĩ nghiềm chỉnh, ăn mặc tất cả đều đồng nhất màu đen thành kính thể hiện sự tôn trọng.
Chưa đợi Mộ Thúc lên tiếng, Nhiếp Tần Duật đã theo quy củ hạ thấp thân người, nhàn nhạt lên tiếng.
"Xin chào, tôi là Nhiếp Tần Duật, hôm nay đến để cùng người Mộ gia chia buồn."
Mộ Thúc cả kinh nhìn người đàn ông oai phong lẫm liệt trước mặt, dáng người kiêu hãnh tỏa khí chất, vốn cũng không nghĩ Nhiếp Tần Duật lại là người đàn ông phong độ lịch lãm. Qua đó, càng thêm nề mặt đối với phong thái quý tộc được hắn sâu từ tận trong xương cốt này.
Chắc chắn rằng sau buổi lễ tang, danh tiếng của cả gia tộc Mộ sẽ ngày càng vươn lên khi có thể vinh dự đón tiếp
Nhiếp Tần Duật.
Đáng lý ra hiện tại Nhiếp Tần Duật là khách, bắt buộc phải thực hiện theo quy định nghiêm túc của Mộ gia.
Nhưng từ khi người đàn ông hiện diện, dường như Mộ Thúc luôn tự động hạ thấp bản thân đón chào. Như thể sợ rằng sẽ vô tình chọc hắn không vui.
Mộ Thúc cúi đầu lễ phép, thái độ kính cẩn vô cùng.
"Vinh hạnh đón tiếp, được quý ngài Nhiếp đến đưa tiễn cha tôi lần cuối, đây thật sự là một điều vô cùng lớn lao."
Đáy mắt Nhiếp Tần Duật đảo nhìn Mộ Thúc hạ thấp thân người cúi chào, hắn khẽ khàng nhếch môi, dường như không ngoài dự đoán, cho dù bản thân làm khách tại nơi đây. Mộ Thúc làm chủ vẫn phải cúi đầu. Từng biểu hiện nhỏ, đều thể hiện rõ một điều ông ta là một con người ham hư vinh như thể nào.
Nhiếp Tần Duật nghênh ngang vuốt vuốt mép áo, cẩn thận quét mắt liền trông thấy Mộ Kình Triệt đứng từ phía xa, hai ánh mắt lướt vài giây rồi rời đi ngay sau đó.
Nơi di hài đầy nhang khói của lão gia Mộ, lư hương vẫn cháy, nhang được thắp lên tương đối nhiều. Qua đó thấy rõ người đến viếng vô cùng đông.
Nhiếp Tần Duật không quá để tâm, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Phía bên ngoài là vệ sĩ tôi tụ hội, đâu đó số lượng khá nhiều. Không biết ngài Mộ Thúc có phiền hà hay không vì sự đông đúc này?"
Người cử hành tang lễ, đồng thời một vài viên quan cảnh sát mắt láo liên nhìn nhau. Phía bên ngoài vốn không phải khá nhiều, căn bản là rất nhiều. Hàng loạt vệ sĩ mặc áo đen canh gác, thể hiện rõ sự phô trương và quyền lực của Nhiếp Tần Duật.
Vốn cho rằng tang lễ cần sự yên tĩnh, Mộ Thúc sẽ đáp lời từ chối. Thế nhưng đám viên quan cảnh sát hoàn toàn đoán sai. Mộ Thúc như con cún vấy đuôi mà cúi người kéo ghế mời Nhiếp Tần Duật ngồi, thậm chí niềm nở đáp, gương mặt chẳng còn lấy sự u uất như ban nãy.
"Không phiền thưa ngài, được ngài hiện diện để viếng thăm, đây mới chính là vinh dự của toàn bộ Mộ gia tôi."
Buổi tang lễ lần nữa kéo dài, cho dù đầy đủ nghi thức đã hoàn thành nhưng Mộ Thúc vẫn chưa ra lệnh kết thúc.
Đảo mắt nhìn Mộ Kình Triệt đứng im lặng từ đầu đến cuối, bỗng chốc Mộ Thúc chỉ có duy nhất một suy nghĩ, ông ta nhất định phải đoạt lại mọi thứ từ tay Mộ Kình Triệt.
Tầm đến gần trưa, Mộ Thúc thực hiện nốt nghi lễ cùng với các bậc tiền bối, mâm cơm theo người chuẩn bị dọn ra thành dấy lớn trên bàn, đều là các món ăn thượng hạng, thoạt nhìn đều rõ vô cùng đắt tiền. Thể nhưng Mộ Thúc lại có thể chi trả để thiết đãi lượng lớn người, rõ ràng một điều ông ta thật sự đặt tâm vào.
Thiện cảm trong mắt những người tham dự dành cho Mộ Thúc không ngừng tăng lên.
Mộ Kình Triệt dường như không để tâm, bởi vì thân phận con nuôi, hắn cũng được ngồi vào chung với toàn bộ bậc hậu bối lẫn tiền bối của Mộ gia. Chẳng mấy ai là đặt người đàn ông vào mắt, ghét bỏ như nào để thể hiện rõ ra mặt.
Trên mâm cơm, Mộ Thúc nói sơ qua các món ăn. Tẩm mắt Mộ Kình Triệt nhàn nhạt lướt qua.
Vốn Mộ Kình Triệt không có hứng thú ăn, nhưng nếu không thực hiện thì ít nhiều đều bị ánh mắt dò xét. Sau cùng, người đàn ông cẩn thận cầm muỗng, múc một chén súp vi cá vào bát.
Người đàn ông tao nhã khi đưa phần ăn đến trước mặt. Đề rồi, hắn bất chợt khựng lại, tầm mắt đột ngột trở nên sầu thắm đến kỳ lạ khi nhìn vào món ăn.
Mộ Thúc láo liên nhìn Mộ Kình Triệt, khi thấy hành động đó, ông ta chau đôi mày lại tỏ vẻ thái độ không hài lòng.
Ai cũng biết, Mộ Thúc lẫn Mộ Kình Triệt đều có hiềm khích vô cùng lớn.
Thể nhưng Mộ Kình Triệt chỉ khựng trong giây lát, vài giây sau hắn lại nhàn tản đưa phần ăn vào miệng.