Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó. Nàng tìm một cành cây to ở cửa hang, gõ gõ xuống đất để dọa đám cỏ, phòng ngừa có loài vật nhỏ nào ẩn nấp trong đó, rồi mới cẩn thận bước ra ngoài.
Chỉ đi được vài bước, Lục Trầm Ngọc liền cảm thấy có gì đó không ổn. Sao mấy bụi cỏ này nhìn có vẻ… cao quá vậy? Với lại, hình như thân cũng to khác thường nữa?
☀Truyện được đăng bởi Reine☀
Rất nhanh, nàng phát hiện: không phải là “có vẻ giống như” — mà chính xác là như vậy!
Không chỉ có cỏ, mà hầu hết các loài thực vật ở đây đều lớn hơn hẳn so với những gì nàng từng biết.
Ví dụ như bụi cỏ gai kia, chỉ một chiếc lá thôi đã to hơn cả khuôn mặt nàng.
Mấy dây leo lạ mặt nằm trên mặt đất, to bằng cả dây thừng, lúc nàng vô tình giẫm lên còn tưởng là rắn, giật mình nhảy dựng lên.
Xung quanh còn có vô số loài thực vật nàng chưa từng thấy qua, nhưng điểm chung là tất cả đều rất to lớn, hoàn toàn không giống với cây cối ở Lam Tinh — thế giới gốc của nàng.
Lục Trầm Ngọc lấy điện thoại ra nhìn giờ: hiện tại là 10 giờ 20 phút sáng. Nàng phải quay về trước 10 giờ 50, tính cả thời gian đi và về thì chỉ còn vỏn vẹn 15 phút để thăm dò.
Nàng định men theo đường ra ngoài xem có dấu hiệu nào của sự sống hay người ở.
Nhưng cây cối ở đây rậm rạp đến mức đi lại rất khó khăn. Lục Trầm Ngọc vừa đi vừa vạch cỏ, bước đi chậm chạp. Sau mười phút mò mẫm, không thấy nổi một lối mòn nào, càng không có dấu chân người, tầm mắt nhìn ra ngoài chỉ toàn là cỏ và cây, chẳng có lấy một dấu hiệu cho thấy có người sinh sống.
Thấy thế, nàng quyết định không đi sâu thêm nữa mà quay về.
Lúc quay lại, nàng bước chậm hơn, chủ yếu để quan sát xem có phát hiện được loại thực vật nào quen thuộc hoặc có giá trị không.
Không thể tới đây một chuyến mà tay trắng trở về được… Nhặt được củ nhân sâm thì tốt quá còn gì!
Dù thực ra nàng cũng chẳng biết nhân sâm trông ra sao, thế nên lập tức âm thầm quyết định: Trở về phải mua ngay một quyển bách khoa toàn thư về thực vật.
Rất nhanh sau đó, ánh mắt nàng dừng lại trên một loại cây nhìn khá quen — màu xanh lục đậm, lá hình ống nhọn, bề mặt lá bóng mượt, cao khoảng 60 cm. Nàng vạch đám cỏ dại quanh gốc ra xem rễ, thì thấy phía dưới là một củ màu xám trắng, hình trứng, trông giống rễ cây.
Là hành dại.
Hành vốn là loại rau gia vị quen thuộc, dùng để khử mùi tanh và tăng hương vị cho món ăn. Đặc biệt, hành dại lại càng thơm nồng hơn hành trồng trong vườn, khi nấu lên mùi càng đậm, rất hấp dẫn.
Trước đây Lục Trầm Ngọc từng bày quán bán bữa sáng, mỗi lần làm nhân bánh bao đều phải dùng đến hành. Hành lá bình thường khoảng tám đồng một cân, còn hành dại – loại rau mọc tự nhiên như thế này – là đặc sản, giá cao hơn chút, nhưng cũng chỉ tầm mười đồng đổ lại.
Giờ không có việc làm, sau này e là vẫn phải sống nhờ vào việc bày quán. Thấy có hành dại, nàng liền nhổ một mớ, bất kể là để ăn hay làm nhân bánh bao đều dùng được, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
Nhổ xong hành dại, Lục Trầm Ngọc tiếp tục quay về. Trên đường, nàng lại phát hiện một loại rau dại khác — lá câu kỷ.