Mở Quán Trong Biệt Thự Xuyên Giới, Mỗi Ngày Hốt Triệu Bạc

Chương 20

Trước Sau

break
Người còn xếp hàng phía sau chưa tới lượt đã phải tản ra. Nhiều khách cũ nghe tin bánh hết liền xị mặt xuống như vừa mất của, chạy tới sạp nàng oán trách rối rít:

— Cô chủ, cô còn muốn kiếm tiền không đấy? Mỗi ngày bán có chút xíu thế này, sao mà đủ ăn? Ta còn chưa mua được cái nào đây này! Hôm qua ta còn khoe với đồng nghiệp là tìm được chỗ bán bánh hành ngon cực, còn hứa sẽ mua giúp nữa cơ!

Lục Trầm Ngọc cười cười:

— Hôm nay ta mới nghỉ bán buổi sáng hai hôm, đâu có ngờ lượng tiêu thụ lại lớn vậy. Ha ha, cảm ơn mọi người đã yêu thích! Ngày mai ta nhất định sẽ làm nhiều hơn chút nữa!

Nàng vừa cười vừa dỗ dành khách đang rầu rĩ không mua được, hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ làm nhiều hơn. Lúc này đám người mới dần dần tản đi.

Khách đã vơi, Lục Trầm Ngọc bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Chủ quán bán bánh bao và sữa đậu nành bên cạnh lên tiếng:

— Tiểu cô nương à, ta thấy tay nghề của ngươi không tệ đâu nhé. Mỗi sáng đều đông khách đến vậy, còn chẳng đủ bán nữa là!


Không giống như hắn, cô chỉ mất chưa đầy một tiếng đã bán hết một nửa chỗ bánh bao.

Lục Trầm Ngọc nói: “Cũng tạm thôi, ta từ nhỏ đã học nấu ăn cùng các trưởng bối trong nhà, tay nghề cũng coi như không tệ.”

Quả thật nàng không nói quá. Hồi còn ở viện phúc lợi, nàng là một trong những đứa trẻ lớn nhất nên thường xuyên giúp các thầy cô trong viện làm việc—từ quét dọn, giặt giũ cho đến nấu cơm nấu nước, việc gì cũng làm được. Trong viện còn có một mảnh đất nhỏ để trồng rau, mà Lục Trầm Ngọc đã trồng rau được sáu năm trời.

Trò chuyện vài câu với chủ quán bên cạnh xong, Lục Trầm Ngọc liền quay về.

Mấy người bán hàng rong gần đó nhìn nàng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Mới sớm thế mà đã dọn hàng về rồi, trong khi bọn họ phải cố thủ đến tận 9-10 giờ tối mới bắt đầu thu quán.

Giang San là kiểu người đi làm chăm chỉ. Hôm nay nàng xếp hàng mua bốn cái bánh rán hành, sáng đã ăn hai cái, còn lại hai cái để dành ăn trưa.

Tan làm buổi sáng, nàng cầm hộp bánh rán hành ra hâm nóng trong lò vi sóng.

"Đinh!" một tiếng vang lên, bánh rán hành đã nóng hổi. Giang San vừa mở cửa lò vi sóng ra, hương hành thơm ngào ngạt lập tức lan khắp phòng nghỉ.

Không chỉ có mình nàng dùng lò vi sóng. Ngửi thấy mùi thơm nức mũi ấy, đồng nghiệp A không nhịn được mà hỏi: “Giang San, ngươi ăn gì vậy? Thơm quá!”

Giang San mở hộp cơm ra cho đồng nghiệp A liếc nhìn: “Bánh rán hành đó, sáng nay ta mua ở ven đường.”

Mối quan hệ giữa mấy người trong công ty khá thân thiết, thường xuyên chia sẻ đồ ăn cho nhau. Hộp cơm này của Giang San cũng là cố ý để lại ở công ty, tiện bữa trưa cọ ăn cùng mọi người.

“Ta nếm thử một miếng được không?” Đồng nghiệp B nghe mùi thơm không cưỡng nổi, lập tức thấy phần cơm thịt gà của mình chẳng còn hấp dẫn gì nữa.

Giang San dù có hơi tiếc nhưng vẫn bẻ một miếng nhỏ đưa cho đồng nghiệp B.

Chỉ một miếng nhỏ thôi, ăn một phát là hết.

Đồng nghiệp B không hề chê ít, cho ngay vào miệng.

“Trời ơi!”

Không gian phòng nghỉ đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng kêu đầy kinh ngạc của đồng nghiệp B: “Cái này ngon quá đi mất, Giang San, cho ta thêm miếng nữa!”

Giang San vội vàng ôm chặt hộp cơm của mình: “Không được, đây là phần ăn trưa của ta đó.”

“Vậy đổi đi, ngươi ăn thịt gà của ta.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc