"Cái gì?"
"Hai tội ác? Có hai tên tội phạm à?!"
Ngay cả Từ Trường Thắng giàu kinh nghiệm cũng kinh ngạc khi nghe Tô Minh đưa ra kết luận, không tin vào tai mình. Bởi vì.
Trong kinh nghiệm của hắn.
Một bản án hai tội ác mặc dù hiếm gặp nhưng xác suất vẫn là có thể thấy được không ít, nhưng vụ án liền mạch như giết người phi tang đơn thuần như này lại có hai tội ác xảy ra, hắn là chưa từng thấy!
Dường như đoán trước Từ Trường Thắng sẽ kinh ngạc, Tô Minh chủ động chỉ vào cổ tay thi thể nói. "Thắng ca." "Ngươi có thể quan sát cổ tay nạn nhân bị trói và hai ngón tay bị chặt đứt bằng vật sắc nhọn."
"Ta cảm thấy hai vị trí này rất dễ để chứng minh, hung thủ đã vứt thi thể xuống
sông, nhưng sau đó có người khác tiếp xúc với thi thể." "Hơn nữa." "Ở Mông quần jean của nạn nhân có vết bẩn đất vàng rất rõ do kéo lê trên mặt đất, càng khẳng định có tình huống tội ác thứ hai!" Nghe vậy.
Từ Trường Thắng lập tức nhìn về phía Tô Minh chỉ.
Cổ tay bị trói, hai ngón tay bị chém đứt kỳ lạ, cộng thêm vết bẩn đất trên quần jean, xác nhận thêm phỏng đoán về tội ác thứ hai. Hắn cắn môi suy nghĩ vài giây.
Nhìn chằm chằm bao rác thải xây dựng bên cạnh, Từ Trường Thắng gật đầu cảm khái nói.
"Tiểu Minh."
"Ta thật sự bị ngươi làm kinh ngạc đấy!"
"Lại có thể phán đoán tình huống tội ác thứ hai trong thời gian ngắn như vậy, và tồn tại hai tên tội phạm hoàn toàn xa lạ với nhau."
"Khả năng suy luận từ chi tiết trên thi thể của ngươi, so với pháp y chỉ kém một chút thôi."
Nói đến đây.
Từ Trường Thắng dừng lại hai giây, nhìn sang Vương Hổ đang cầm máy ảnh ghi lại từng chi tiết hỏi. "Tiểu Hổ." "Ta đến hỏi ngươi một chút, bằng những chi tiết trên thi thể này, có thể phán đoán vụ án lần này có tội ác thứ hai không."
"Ngươi chú ý một chút, lần này chúng ta tiếp thu được không ít thứ."
Vương Hổ không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn thi thể ở đó, với thành tích khả quan ở trường cảnh sát của hắn, cố gắng giải thích.
"Trước tiên là thi thể nạn nhân này, hai ngón tay trái bị chặt đứt, vết thương không có máu rỉ ra hoặc dấu hiệu nhiễm trùng."
"Cho thấy vết thương này được làm ra sau khi nạn nhân chết, và thi thể bị ném xuống sông một thời gian, khi đó bị người khác vớt lên rồi chặt thành ra như vậy."
"Một hung thủ bình thường chắn chắn sẽ không..." Nói đến đây.
Vương Hổ đã bí, tuyệt vọng nhìn Tô Minh cầu cứu. Rõ ràng.
Bắt một sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát, không có kinh nghiệm phá án, giải thích manh mối trên thi thể để phán đoán nghi can phạm tội quả thật rất khó.
Tô Minh giải thích thì hoàn toàn không có bất cứ áp lực nào, thậm chí có thể đặt mình vào vị trí nghi phạm mô tả.
Nhìn ánh mắt cầu cứu của Vương Hổ, Tô Minh cười nhẹ giải vây.
"Một vài manh mối trên thi thể cần phải kết hợp với nhau để kiểm chứng, thì mới có thể đi đến kết luận chính xác." "Ví dụ..." "Hai ngón tay bị chặt đứt có thể nhận ra rõ ràng là sau khi thi thể bị ném xuống sông, bị người khác vớt lên rồi gây ra."
"Nhưng vì sao và xuất phát từ nguyên nhân gì, thì phải dựa vào vết bầm ở cổ tay giống như dải băng kia để đánh giá."
"Loại vết bầm kiểu này, thông thường do vòng tay, dây chuyền, đồng hồ... gây ra.
Do thi thể bị ném xuống sông làm cổ tay sưng phồng, những thứ
này khả năng giãn không theo kịp cổ tay, nên mới để lại vết bầm."
"Để lại vết hằn rõ ràng, những vật dụng bị siết chặt trên thi thể, khả năng lớn sẽ không bị rơi ra ngoài khi ở dưới sông, nhưng bây giờ những thứ đó đã biến mất."
"Rõ ràng là..."
"Có người lấy đi đồ trang sức trên cổ tay nạn nhân, tiếp tục có thể suy luận ra mục đích của người phạm tội thứ hai này là để lấy đồng hồ hay trang sức trên người nạn nhân."
"Vật trên cổ tay nạn nhân rất có khả năng là đồng hồ, có thể dễ dàng tháo ra hơn vòng tay, nếu không thì cổ tay có lẽ cũng sẽ bị chặt đứt, hai ngón tay đã mất của nạn nhân rất có thể đeo nhẫn." "Được rồi." "Lớp bùn đất vàng đều trên quần jean, có thể khẳng định nạn nhân từng bị vớt lên."
"Bởi vì ngay cả khi bị kéo lê trên đất rồi ném xuống sông, quần jean khô khả năng hấp thụ đất bùn không mạnh, sau khi ngâm nước sẽ phai đi phần lớn, tuyệt đối không thể để lại lớp bùn đều như thế."
"Chỉ có khả năng là nạn nhân bị ném xuống sông."
"Sau đó bị người khác vớt lên bờ sông kéo lê, quần ướt mới có thể hấp thụ lớp bùn vàng dính đặc như vậy, ngay cả khi bị ném trở lại xuống nước cũng không trôi hết được."
"Túi quần bên phải của nạn nhân dính ít bùn đất hơn, rất có khả năng kẻ tình nghi lấy điện thoại hoặc ví tiền trong túi để lại vết đất ở đó!"
"Tổng hợp lại các manh mối, có thể phục dựng lại tình huống ban đầu."
Tô Minh nhíu mày, vuốt cằm chậm rãi nói.
"Ta là người sức khỏe rất tốt, chịu đựng giỏi và điều kiện kinh tế không dư dả, sống ở gần đây."
"Hôm qua rảnh rỗi đi dạo gần sông Hoài Nam, tình cờ phát hiện trên sông có một thi thể nữ giới đang trôi, ta định báo cảnh sát nhưng thấy có đồng hồ và nhẫn trên cổ tay thi thể, lại nghĩ bản thân thiếu tiền, bèn nảy sinh ý định vớt xác để nhặt của..."
Nghe Tô Minh nói những lời này.
Từ Trường Thắng vốn có một chút hoài nghi không hiểu, càng nghe Tô Minh giải
thích càng kinh ngạc, ngạc nhiên đến sững sờ! Bởi vì.
Đây không phải là phân tích đơn thuần, mà là Tô Minh đặt mình vào vị trí hai nghi phạm, sử dụng tâm lý để phân tích.
Dùng cách này để điều tra án, thật sự khiến người ta không thể tin được!!!
Lúc này.
Tô Minh vẫn đang từ góc độ nghi phạm kể lại.
"Lợi dụng lúc trời tối, với sức khỏe tốt và khả năng chịu đựng tâm lý không tồi của ta, ta trực tiếp nhảy xuống sông Hoài Nam vớt thi thể lên."
"Nhưng do thi thể bị ngâm nước sưng to, không thể lấy nhẫn ra được, ta buộc phải quay lại lấy dao rồi mới cắt đứt ngón tay."
"Trên đường đi lấy dao, do sợ thi thể bị người khác phát hiện, ta lấy bao tải đựng rác xây dựng buộc vào người thi thể, khiến thi thể hoàn toàn không thể nổi lên."
"Như vậy, ta chặt đứt hai ngón tay của thi thể, lấy được hai chiếc nhẫn, đồng thời lục túi lấy đi điện thoại hoặc ví tiền."
"Lần này thu hoạch cũng không tồi, có đồng hồ và hai chiếc nhẫn,
xem có thể sửa chữa được không."
"Ban đầu định đợi việc này lắng xuống rồi mang những thứ này đi bán, nhưng một tên đánh cá khốn kiếp lại vớt được thi thể."
"Một đám cảnh sát tới, thi thể bị vớt lên, mọi người xung quanh đổ xô đến xem, ta hơi lo sợ bị phát hiện, có nên bỏ chạy hay không?" "Không được." "Ta không phải kẻ giết người, tối qua cũng không để lại manh mối gì, trước mắt không vội bỏ chạy, trà trộn trong đám đông xem cảnh sát tìm ra manh mối gì rồi tính." Lúc này.
Tô Minh ngừng miêu tả từ góc độ nghi phạm.
Nhìn đám đông dân chúng xung quanh băng phong tỏa, sau đó tự tin nói với Từ Trường Thắng. "Thắng ca." "Ta cảm thấy hung thủ phạm tội lần hai, rất có khả năng là người dân sống gần đây, bây giờ đang trà trộn trong đám đông kia xem."
"Dựa theo thời gian chết và xác trôi nổi trên sông, tội ác thứ hai
chắn chắn xảy ra vào tối hôm qua, người ở nơi khác hoặc tình cờ đi qua khó có được dụng cụ phạm tội."
"Ta cảm thấy..."
"Trước tiên hãy hỏi thăm những người dân ở xung quanh đây, chú ý kiểm tra những người bơi lội giỏi, hoàn cảnh khó khăn, đến tột cùng là ai đang đục nước béo cò!'