Từ lúc phá vỡ cấm kỵ, A Thát đã tận dụng hết thảy mọi cơ hội có thể cùng ta thân thiết. Nhưng mà ngại vì trên đường đi điều kiện sinh hoạt không được tốt, bên cạnh còn có các caca, mỗi lần hắn chỉ có thể hôn lướt qua môi ta, mỗi lần như thế đều bị các ca ca cười nhạo rất nhiều. Phỏng chừng trên người hắn chắc là bị ta nhéo đến chỗ xanh chỗ tím.
Nhưng mà hắn không để tâm, trước sau như một, mỗi khi lên ngựa, chỉ cần né được tầm mắt của các ca ca, hắn liền hôn ta. Sau đó lưu luyến mãi mới chịu buông, vẻ mặt giống như chịu đựng rất nhiều thống khổ, nói: “Liễu Liễu, lần đầu tiên của chúng ta nhất định phải thật đẹp.”
Ta cảm thấy việc thảo luận chuyện này rất xấu hổ cho nên bất giác đỏ mặt, đưa tay cấu hắn.
Hắn lại mê say ôm ta, “Liễu Liễu, nàng thật đẹp !” Sau đó lại tiếp tục không dứt ra được.
Không lâu sau chúng ta tới đô thành Ngõa Thứ, so với kinh đô của Minh triều thì nơi này kém xa. Trừ việc tường thành khá cao ra thì còn lại những cái khác như kiến trúc phòng ốc, nhà cửa và cả hoàng cung đều rất đơn sơ, quả thực giống như một địa phương nhỏ ở nông thôn.
Có thể là vì bão cát quá lớn nên mọi người ở nơi này ai cũng mặt đầy phong sương , một thân bụi đất. Bọn họ bất luận là nam hay nữ, vóc dáng đều cao lớn, đa số những người trưởng thành điều có khuôn mặt điển hình của người Mông Cổ, gò má cao, quai hàm lớn, mắt nhỏ.
Ta với các ca ca lẫn trong những người đó nhưng lại có làn da mềm mại trắng trẻo, dáng người nhỏ nhắn thướt tha nên rất là bắt mắt.
Dọc đường đi không ít các cô nương liếc mắt đưa tình với các caca, khanh khách cười.
A Thát cũng giống như người trong tộc của hắn, có bộ dạng oai phong cao lớn giống như Thành Cát Tư Hãn – tổ tiên của hắn, lúc trước đã từng đánh tới nơi ở của những người mặt trắng . Mắt lớn lại có sắc lam, sâu và trong ; mũi cao cho nên cũng có rất nhiều cô nương liếc mắt với hắn, nhưng hắn chỉ duy nhất nhìn mỗi mình ta.
Cũng có không ít nam nhân nhìn ta, A Thát uy vũ đem ta ôm chặt vào lồng ngực, thị uy tỏ rõ ta là người của hắn. Sau đó bắt ta đeo mạng che mặt.
Mấy năm nay, Mộ Dung gia của ta may mắn có được Cửu biểu ca là một người đầu óc nhanh nhẹn, yêu thích việc kinh doanh. Hắn đã vươn tay tới tận thảo nguyên này, đến mức ngay cả tại đô thành Ngõa Thứ cũng có sản nghiệp của hắn.
Chúng ta nhanh chóng tìm được hành quán của Cửu biểu ca. Tuy Cửu biểu ca chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên đến đây ở, nhưng hắn lại ham hố nên đã mở hẳn một cái hành quán được bố trí rất xa xỉ. Cửu biểu ca đã được báo trước chúng ta sẽ tới nên đã sớm an bài tất cả rất chu đáo.
Dọc đường đi ngựa vất vả, cho nên chúng ta chỉ cùng nhau hàn huyên dăm ba câu chuyện cũ, ăn chút gì đó rồi tắm rửa nghỉ ngơi sớm.
Ta tắm rửa xong, miễn cưỡng ngồi lên chiếc giường nhỏ êm ái, A Thát đã ở nơi khác tắm rửa trước, vừa thấy ta, hắn liền lấy khăn lau tóc ướt cho ta.
Ta tùy ý hỏi một chút: “A Thát, ngươi còn nhớ nhà của ngươi ở nơi nào không? “
A Thát chần chờ nửa ngày, ấp úng nói: ” Liễu Liễu, nàng nghe xong đừng tức giận, cha ta kỳ thật…kỳ thật chính là thái sư của Ngõa Thứ – Thoát Hoan.”
Thoát Hoan? Đương nhiên là không ai không biết hắn, hiện tại hắn là người có thế lực rất lớn ở Ngõa Thứ, các con trai của hắn người nào cũng có địa vị rất cao. Nếu như A Thát không bị bắt đi, không chừng hiện tại cũng là một tướng quân vênh váo tự đắc.
Không nghĩ tới Thát tử này lại có thể giấu diếm chuyện này trong ngần ấy năm, một chút phong thanh cũng không lộ, trên đường đi ta cũng có hỏi hắn vài lần nhưng vẫn là phí công vô ích.
Ta ngồi xuống, hắn nhất thời không phản ứng, đột nhiên không hiểu sao lại mạnh tay kéo đau da đầu của ta, ta “Ai da” một tiếng, hắn vội vàng ôm ta vào trong lòng ngực xoa xoa đầu ta.
Ta hầm hừ nhéo hắn: “Vì sao lại gạt chúng ta? Đừng nói ngươi không biết! Chúng ta vốn là không muốn làm rõ chuyện tên họ của ngươi, nhưng ngươi vốn là cố ý muốn dấu chúng ta! Ngươi là kẻ lừa đảo! “
A Thát cẩn thận dỗ dành ta, “Liễu liễu, nàng đừng giận! Ta thật sự không muốn lừa nàng, ban đầu là do ta sợ mọi người nếu biết thì sẽ đem ta ra để chống chế cha ta, sau đó lại sợ nàng vì chuyện đó sẽ không yêu ta. Ta thấy mọi người hầu hết đều rất chán ghét người Mông Cổ, càng là quan lớn thì lại càng chán ghét, cho nên ta không dám nói.”
“Hừ!” Ta vẫn là bị hắn làm cho mất hứng. “Vậy lần này ngươi chuẩn bị trở về làm Tiểu vương tử ? Ta nói cho ngươi biết, ta không có tài chăn dê đâu.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu, Liễu Liễu, sao ta có thể để nàng ở nơi này chịu khổ chứ. Phụ thân với các ca ca đều rất tốt, ta vốn là không có gì phải lo lắng, chẳng qua, ta nhớ mẫu thân của ta. Đã bao nhiêu năm rồi, bà nhất định cho rằng ta đã không còn ở trên nhân thế này nữa, có thương tâm thì cũng đã là quá khứ. Ta không muốn gặp bà, chỉ muốn đứng ở xa xa liếc nhìn bà một cái, biết bà vẫn mạnh khỏe là ta an tâm rồi. Về sau, ta sẽ cùng nàng du ngoạn trên thảo nguyên lớn rồi sau đó chúng ta cùng nhau trở lại Giang Nam.”
Ta nghĩ đến việc hắn với mẫu thân phải xa nhau nhiều năm như vậy cũng có một phần lỗi do ta, bất giác khí thế yếu đi, ta nhẹ nhàng hỏi hắn: ” A Thát, ngươi có oán ta không? Nếu không phải ta trói buộc ngươi, ngươi sớm đã có thể trở về gặp mẫu thân của ngươi.”
A Thát ôm sát ta, nói: “Trách ? Làm sao mà không trách được? “
Hắn trách ta thật sao, trong lòng nhất thời cảm thấy phiền não, sắc mặt khẽ thay đổi.
Hắn lại nhìn ta thâm sâu, chân thành nói tiếp, ” Ta trách nàng đã đoạt mất tâm của ta khiến ta quên mất tất cả, trong mắt ta chỉ có mình ngươi. Ta trách nàng làm cho ta nhụt chí, làm biết bao nhiêu chuyện tất cả cũng chỉ để lấy được nụ cười của nàng, cam tâm làm nô lệ cho nàng. Ta trách nàng mê hoặc hồn ta, mặc kệ nàng tốt hay xấu, ta đều không cách nào để khống chế tim ta không yêu nàng. Ta trách nàng nhiều như vậy cho nên nàng phải lấy cả đời mình để bồi thường cho ta. “
Ta đấm hắn một cái, “Có ai như ngươi không? Đem những lời oán trách biến thành lời tâm tình. Kiếp trước nhất định ngươi là một con gấu, ăn rất nhiều mật ong cho lời nói mới ngon ngọt như vậy.”
Hắn nghiêm mặt nói: ” Thật ra, ta là một người không khéo ăn nói, cho nên trước đây mẫu thân mới không thương ta. Vậy mà từ khi nhìn thấy nàng, những lời nói đó tự mình chạy ra khỏi miệng, một chuỗi tuôn ra bên ngoài.”
Ta nhịn không được nở nụ cười, ” Ngươi a, ngươi là tiểu ngư à? Sao miệng có thể trơn như vậy?”
Hắn nhìn thấy ta cười cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nàng là nước, ta là cá.”
Ta xấu hổ lại đấm hắn, “Ai nha, càng nói càng buồn nôn! “
Hắn vẫn chững chạc đường hoàng, “Là sự thật, nếu không phải nhờ nàng thì có lẽ ta đã sớm chết trong tay bọn buôn lậu nô lệ kia, cho dù may mắn trốn trở về, cũng là ở trên thảo nguyên chém chém giết giết, giết người sau đó lại bị người ta giết. Ta cũng sẽ không biết trên đời còn có những chuyện tình đẹp như thế này. Có thể ôm nàng trong lòng, nhìn thấy nàng, làm bạn với nàng cả đời, ta cảm thấy không uổng công ta đã sống trên đời này. Liễu Liễu, nàng có thấy ta như vậy, thật sự là không có tiền đồ không? “
Ta lắc đầu, “Không, bà ngoại ta nói, ta là hồng nhan họa thủy, nếu như ngươi có tiền đồ, người trong thiên hạ sẽ gặp chuyện không hay. Ta không muốn xuất hiện trong sách sử với tư cách là một Đát Kỷ thứ hai.”
Hắn nhìn ta chăm chú rồi thề: “Liễu Liễu, nàng chính là họa thủy của ta, ta thà phụ trời cao cũng không bao giờ phụ nàng.”
Ta mở miệng cãi, ” Cái gì họa, ta chỗ nào là họa thủy? Trừ chuyện từng đánh ngươi mấy roi, ta thật sự chưa từng làm chuyện gì xấu.”
Hắn nhanh chóng dỗ ta: “Đúng đúng đúng, nàng là cô nương tốt nhất trên đời này, tâm địa thiện lương, thích làm người khác vui, phù nguy cứu khốn…”
Nghe hắn nói, đến chính mình cũng không thể tin, ” Ngươi đến cùng là khen ta hay là chê ta đây ? “
Ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn ta, “Dù sao ở trong mắt ta, nàng chỗ nào cũng tốt. Tư thái khi đánh người ta cũng đẹp, mắng chửi người khác âm thanh cũng rất êm tai. ”
Ta liếc xéo hắn một cái, “Vậy sau này mỗi ngày ta sẽ đánh ngươi, mắng ngươi. “
Hắn si mê nhìn ta : “Được ! “
Người này không thuốc nào chữa được nữa rồi, ta đánh hắn một chưởng, “Được cái đầu ngươi ! Ngươi thật sự thích bị ngược đãi? “
Hắn cầm ta tay hôn nhẹ, “Ta chỉ sợ ta da dày thịt béo, sẽ làm đau tay nàng.”
Ta nghe vậy trong lòng có chút ngọt ngào, hờn dỗi lườm hắn một cái, “Ngươi hết thuốc chữa rồi ! “
“Có thể cứu chữa, nàng chính là thuốc của ta.” Hắn cúi đầu xuống, hôn ta, ôm lấy ta, thật cẩn thận đem ta đặt ở trên giường.
Ta vừa mới tắm xong cho nên trong phòng còn lưu lại hơi nước hòa với khí trời thêm vào đó là mùi cánh hoa thơm ngát, không khí thực mê ly.
Trên giường trải một tấm nệm mềm mại trắng như tuyết, chăn mền đều làm bằng gấm vóc thượng hạng thêu uyên ương hí thủy, mái tóc dài đen nhánh của ta bung xõa trên gối hồng hồng trắng trắng giống như một bức tranh tuyệt mĩ. Hắn nhìn ta, ánh mắt mê ly.
Hắn hôn rồi lại hôn, từng cái từng cái cởi đi quần áo của ta.
“Liễu liễu, nàng thật đẹp! ” A Thát dừng động tác lại, mang theo vẻ mặt sùng bái chăm chú nhìn ta. Nhìn vào đôi mắt của A Thát, ta có thể nhìn thấy làn da của mình trắng muốt như trứng gà, mặt ửng đỏ như hoa đào. Ta thẹn thùng kéo chăn che khuất cơ thể mình lại.
A Thát vẫn si mê nhìn ta, cời quần áo của chính mình, xốc chăn lên, nhanh chóng phủ lên người ta.
Thân thể hắn cường tráng, trên làn da ngăm đen có một chút mồ hôi chảy ra, lấp lánh dưới ánh nến. Cơ bắp hắn sôi sục giống như không thể chịu đựng thêm được nữa. Hắn cứ như vậy ở trước mặt, ta bỗng nhiên cảm thấy mình như một sinh vật nhỏ bé yếu ớt, thân thể hơi hơi run nhẹ, nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.
Hắn nhẹ vỗ về ta, hôn ta, an ủi ta: “Đừng sợ, Liễu Liễu của ta, ta không sẽ làm nàng bị thương. “
Bàn tay thô ráp của hắn chuyển động trên người ta làm làn da của ta tê tê, toàn thân đều cảm thấy vô lực, không khỏi run rẩy, lại có chút sợ hãi.
” Ngươi…ngươi hãy tắt đèn trước đi.”
…
Lần đầu tiên của chúng ta, bắt đầu quả thật rất là đẹp, nhưng mà một tháng sau mới có kết thúc.
Sự thật chứng minh, ta là thuốc tốt cho nên A Thát đã nếm được vị đắng của thuốc. Ta đã cắn một vết răng rất sâu trên vai hắn, hắn không muốn thấy ta đau đớn rơi nước mắt, cho nên sự tình bị bỏ lở nửa chừng. Sau đó, hắn cẩn thận dỗ ta ngủ, chính mình lại đi luyện công nguyên một đêm để giải tỏa.
Cứ như thế hơn nửa tháng qua, vết răng trên vai A Thát cũng đã lên da non. Các ca ca sau khi tỉ thí với hắn đều sợ hãi than: “Gần đây công lực của A Thát tiến bộ không ít nha ! Đã ăn kỳ hoa dị quả gì sao?”
A Thát liếc mắt nhìn ta một cái, có điều khổ tâm khó nói.
Ta cũng có chút áy náy nhưng mà không còn cách nào, ta thật sự sợ đau. Trừ cái bước cuối cùng kia ra, những cái khác đều nhượng bộ cho hắn muốn làm gì thì làm rồi.
Cũng may mọi việc khác điều tiến triển rất thuận lợi, chúng ta nghe được tin mẫu thân của hắn và tất cả mọi người đều khỏe mạnh, lại còn nghe nói mỗi tháng vào ngày mười lăm, bà đều đến một tòa miếu Lạt Ma để thắp hương.
Tâm tình của A Thát :
A Thát : Sao lại không cho ta « làm việc » chứ, khơi mào dục tính rồi bắt kiềm lại, ngươi có biết thống khổ biết bao nhiêu không ?
Tác giả : Thật không? Vậy sau này cái gì cũng không làm thì tốt rồi.
A Thát cười nịnh : Đừng, tính ta hay nói bừa. Được ăn một chút vẫn tốt hơn là không ăn gì, ngài thân là mẹ, có thể giảm bớt thời gian thi hành án của ta được không ?
Tác giả : n, thái độ này mới được chứ, để ta suy nghĩ suy nghĩ.