Diệp Sơ Thần chậm rãi đi lên lầu, điện thoại di động không có một tin nhắn nào, cô tức giận đến mức cho anh vào danh sách đen, khi cửa thang máy đóng mở, cô cảm thấy mình mất phong độ quá bèn một lần nữa kéo anh ra khỏi danh sách đen kia.
Mở cửa, nhìn ông nội và anh đang nói chuyện thời sự, chính trị trong phòng khách, cô xỏ dép vào, nhỏ giọng nói: “Ông nội, tối mai con phải về nhà.”
“Không phải cháu sợ ở bên đó một mình à?”
“Gần đây có một người bạn thất tình, không có chỗ nào để đi nên tìm cháu để trút bầu tâm sự.” Cô có ý gì đó, vừa rồi khi nghe điện thoại, cô có chút do dự. Nghĩ đến những gì Tần Mộ Đông đã làm, cô ấy cảm thấy chuyện mình và thất tình chẳng có gì khác biệt, nên dứt khoát đồng ý với đối phương.
Ông nội không đi sâu vào chi tiết mà chỉ nói: “Trong tủ lạnh có dưa hấu, con đi cắt cho Mộ Đông ăn đi.”
Điện thoại của Diệp Sơ Thần rung lên, cô giơ lên nhìn: “Cháu không biết cắt dưa hấu ạ.”
“Để cháu làm.” Tần Mộ Đông đứng dậy.
Diệp Sơ Thần vừa đi vừa đi theo vừa nói: “Vậy để tôi giúp chú Tần mang ra nhé~”
Tần Mộ Đông từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn cô một cái, cô chán nản đi theo anh vào bếp, vừa vào bếp đã bị kéo vào một góc.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, Diệp Sơ Thần cau mày, cúi đầu nhìn anh đang nắm tay mình, giãy giụa một hồi.
Tần Mộ Đông buông tay cô ra, lạnh lùng nói: “Tại sao muộn thế này em mới về?”
“Đi dạo phố với bạn á.” Cô nhướng mày nói chuyện.
“Chơi vui không?” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô bằng đôi mắt sâu thẳm, lúc nói chuyện giọng nói anh trầm trầm.
Tần Mộ Đông chậm rãi giơ tay lên, cô căng thẳng né gần vách tường, hai người ở rất gần, hơi thở đan xen, hai người họ có thể cảm nhận nhịp tim của nhau rõ ràng.
Cô nắm chặt ngón tay, ngẩng đầu tức giận phàn nàn: “Buổi chiều anh đã về rồi nhưng không trả lời tin nhắn của em, anh sợ ông nội em biết chuyện của chúng ta sao?”
“Ông nội em bảo lúc cấp ba em đã yêu đương với Lâm Đông Thăng rồi.”
“Việc đó thì liên quan gì đến việc anh không trả lời tin nhắn của em?” Cô bướng bỉnh và chỉ nghĩ duy nhất một điều trong đầu: anh không trả lời tin nhắn của cô.
Tần Mộ Đông trầm ngâm một lát, sau đó cúi đầu nhìn cô: “Anh không muốn trả lời.”
Mẹ kiếp, nói chuyện cứ như đó là lẽ đương nhiên nữa chứ, cô tức giận đến mặt đỏ bừng, đẩy anh ra, nhưng không cách nào đẩy nổi.
“Vậy thì đừng nói nữa, cắt dưa hấu đi!” Cô muốn cúi người xuống chui qua, nhưng anh đã kéo cô lại, ép cô vào tường, rõ ràng là một động tác rất mập mờ, nhưng lại khiến nó giống như đang đánh nhau. Diệp Sơ Thần cố tình hét lớn ở bên ngoài: “Ông nội ơi, cô của con ở đâu ạ?”
Tần Mộ Đông thoáng sững người, lợi dụng lúc anh đang ngơ ngác, cô nhanh chóng chạy đến phòng khách, đổ mồ hôi, lấy khăn giấy lau trán, nghe ông nội nói: “Ăn xong bữa cơm với ông thì chạy mất rồi, cũng chẳng biết người đã chạy đi đâu mất, điện thoại thì không bắt máy, WeChat không trả lời, có thời gian con trò chuyện nhiều với cô con một chút, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, bạn bè thì ngay cả sau khi kết hôn vẫn còn đó mà.”
Diệp Sơ Thần lơ đãng trả lời: “Ồ, cháu biết rồi.”
*
Ban ngày đi mua sắm, Diệp Sơ Thần đi dạo tới đau cả chân, liên tục ngáp dài, cố chấp muốn nghe Tần Mộ Đông dỗ dành, cuối cùng vùi mình trên sofa mơ màng ngủ quên luôn.
Mãi đến khi nghe thấy anh đứng dậy nói: “Đã muộn rồi, cháu không làm phiền bác nữa, cháu xin phép về trước.”
Anh cứ thế mà đi về! Cô ngồi cạnh anh, gửi mấy chục tin nhắn, đọc xong anh cũng không trả lời, anh kiêu ngạo cái quái gì vậy?
Là lỗi của ai, lẽ nào là do cô không hiểu chuyện à?
Sau khi nhìn Tần Mộ Đông rời đi, càng nghĩ càng tức giận, cô lặng lẽ lẻn ra khỏi nhà trong lúc ông nội đang ngủ.
Mười giờ tối, khu dân cư vẫn còn tiếng người trò chuyện, lúc từ trên lầu đi xuống, cô nhìn quanh, mong chờ anh sẽ đứng ở một góc đợi cô, nhìn đôi chân đi dép lê của mình, cô có cảm giác như một chú hề.
Tin nhắn anh cũng không trả lời, sao anh có thể đợi cô được.
Hơn nữa, lúc ở trong bếp cô đã đẩy anh ra, cô khó chịu lẽ ra nên nghe anh giải thích nhiều hơn.
Có lẽ đã có điều gì đó thực sự không ổn khiến anh không thể trả lời tin nhắn, hoặc có thể đó chỉ là để tạo cho cô một điều bất ngờ.
Cô đứng dưới lầu một lúc, buồn bã chuẩn bị lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh, nghĩ đến thái độ của anh, cô cố gắng hết sức không gửi tin nhắn.
“Đang tìm anh?” Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, trong phút chốc, mọi muộn phiền dường như đều tan biến.
Cô quay lại thì thấy anh đang đứng trong bóng tối, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt trêu chọc như đang giễu cợt cô, cô đột nhiên quên mất mục đích đi xuống.
Cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình xuống đây tìm anh, cho dù cô đến tìm anh cũng là để tính sổ.
Cô giả vờ ngạc nhiên, giọng điệu thoải mái nói: “Anh còn chưa về à, ở nhà không có dầu gội nên em xuống mua một chai.”
“Thật sao?” Anh nhàn nhã nhìn cô.
Cô xấu hổ như bị nhìn thấu: “Tất nhiên, ông nội vẫn đang đợi em về, ban nãy nghĩ là giờ này chắc siêu thị đã đóng cửa rồi nên em còn đang muốn đi về, anh cũng mau về đi ha.”
Trên gương mặt Tần Mộ Đông trên mặt hiện lên một tia cô độc, anh nói: “Anh nhìn em đi lên.”
Lên cái mẹ anh á! Giữ cô lại một lát là anh chết hay sao hả?
Cô thầm tự hỏi liệu mình có quá kiêu ngạo hay không, vừa quay người lại, cô nhận ra rằng anh đang muốn rời đi.
Cái đồ ngốc này không phải đã nói sẽ đợi cô đi lên rồi mới rời đi sao?
Đã mấy tháng không gặp, suy nghĩ của như nước lũ, trong đêm nay càng sâu sắc hơn.
Bất kể dè dặt hay kiêu ngạo, cô lao vào vòng tay anh và ôm anh thật chặt: “Anh là đồ khốn nạn.”
Anh nhanh chóng đưa tay ôm lấy cô, tựa cằm lên đầu cô, hai người ôm nhau, Diệp Sơ Thần đang sắp xếp lời nói, cố gắng giải thích sự chủ động của cô vào lúc này.
Một lúc sau, Tần Mộ Đông khàn giọng nói: “Sao anh lại là đồ khốn nạn chứ?”
Diệp Sơ Thần ngước mắt, mũi hầm hừ: “Trong lòng anh biết rõ.”
“Em vẫn muốn mua dầu gội à?” anh hỏi.
Đã lâu rồi Diệp Sơ Thần không ở cùng Tần Mộ Đông, lúc này cô ôm anh, có chút gì đó tiếc nuối anh, vòng tay ôm eo anh lại rồi nói: “Mua chứ ~”
“Đi mua ở đâu?” Anh buông cô ra, nắm tay cô hỏi.
Diệp Sơ Thần cong môi: “Chỗ nào cũng được ~ Đã giờ này rồi, đoán chừng chẳng còn mấy cửa hàng mở cửa, cửa hàng hai mươi bốn giờ mắc hơn trong chợ nhiều lắm, không hề có lợi.”
Chẳng qua đây chỉ là một kiểu cô dùng để lãng phí thời gian thôi.
“Thôi, không mua nữa, anh về đi.” Anh không nói chuyện, cô cảm thấy nhàm chán.
Anh siết chặt tay cô, hơi ấm trong lòng bàn tay khiến trái tim Diệp Sơ Thần dâng trào, cô nghĩ chỉ cần anh có thể an ủi cô, đêm nay cô không về cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt anh dịu dàng nói: “Nếu em không vội, anh sẽ chở em ra ngoài mua.”
Trong lòng Diệp Sơ Thần tràn ngập mật ngọt, khóe mắt hiện lên vẻ vui mừng, cô kiềm chế niềm vui, giả vờ nghiêm túc: “Về khuya quá có bị ông nội nói không?”
Trên thực tế, khi cô lẻn ra ngoài, cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn lời nói.
Cô thích ngủ nướng, ngủ tới khi mặt trời lên cao ba sào cũng là chuyện bình thường, ông nội thích tập thể dục buổi sáng, tối nay không về được thì sáng mai cũng không phải là không thể về.
Tần Mộ Đông kéo cô đến chỗ đỗ xe tạm thời, mở cửa xe: “Mua xong thì về nhà lại.”
Diệp Sơ Thần lên xe, thắt dây an toàn, mở cửa sổ, để cơn gió mùa hè thổi vào mặt.
Ánh mắt Tần Mộ Đông rơi vào cổ tay đặt trên cửa sổ xe của cô: “Nên mua loại dầu gội nào?”
Diệp Sơ Thần nghĩ thầm, anh không thấy dầu gội chỉ là một cái cớ sao, một tối không gội cũng đâu có chết người, anh hỏi nghiêm túc như vậy bảo cô phải trả lời kiểu gì đây?
Cô hậm hực: “Ngã tư tiếp theo có cửa hàng tiện lợi, để em đi mua.”
Đêm khuya, trên đường có rất ít xe, anh đưa tay nắm lấy bàn tay đang thắt dây an toàn của cô, hơi nóng từ mu bàn tay truyền đến, Diệp Sơ Thần ngơ ngác nhìn lại, anh ăn mặc phẳng phiu, sườn mặt cương nghị, người lộ ra nét cương trực ngay thẳng.