Tần Mộ Đông nắm lấy tay Diệp Sơ Thần rồi đưa cô vào trong xe, hoàn toàn không để ý tới lời trêu chọc của cô.
Diệp Sơ Thần ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, ánh mắt thỉnh thoảng rơi xuống đũng quần anh, với ánh mắt tà ác đó dù Tần Mộ Đông không nhìn cô cũng biết cô đang nghĩ gì.
“Có nơi nào em muốn đi không?” Anh cố gắng phá vỡ sự bế tắc.
Phía trước đang có đèn đỏ, Diệp Sơ Thần chầm chậm ghé sang kế bên, chóp mũi chạm vào mặt anh, hơi thở ấm áp phả qua: "Anh có không?"
"Anh không có."
Đối mặt với sự bình tĩnh của Tần Mộ Đông, cô nảy sinh chút ít suy nghĩ hư hỏng, cô cắn nhẹ dái tai anh, tay phải chậm rãi cử động, thấy anh không ngăn cản, ngón tay dần dần từ ngực anh trượt xuống phía dưới, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của cô còn chưa kịp chạm vào khóa thắt lưng thì đã bị tóm giữ.
Lòng bàn tay vẫn ấm áp và khô ráo như mọi khi, sự tiếp xúc mạnh bạo khiến cô cảm thấy ngứa ran như bị điện giật.
Cô rút tay lại, xoa xoa cổ tay nói: "Anh làm gì vậy? Em chẳng qua là thấy hình như quần áo anh bị nhăn, anh căng thẳng như thế làm gì vậy, làm đau em rồi này."
Tần Mộ Đông nắm lại vô lăng, mắt nhìn về phía trước, Diệp Sơ Thần bất mãn lẩm bẩm nói: "Em đã chủ động đến thế rồi bộ anh còn chưa hiểu ý muốn em sao? Anh nói xem, một người đàn ông không có ham muốn với người con gái nói toẹt ra thì điều đó nghĩa là gì? Rốt cuộc anh đã hiểu rõ thấu đáo chuyện anh thích em là gì chưa?"
Càng nói, giọng cô càng nhỏ lại, má cô bắt đầu nóng bừng.
Tần Mộ Đông xoay tay lái nhìn kính chiếu hậu, sau đó quay đầu nhìn cô: "Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì thế?"
"Nghĩ về anh." Diệp Sơ Thần rầu rĩ trả lời.
Tần Mộ Đông nhỏ giọng "ừ" một tiếng, bắt đầu nghiêm túc lái xe, Diệp Sơ Thần dựa vào ghế, không cách nào vui lên được, yêu một người đàn ông lớn tuổi thật mệt mỏi.
Lòng bàn tay khô ráp thô ráp chồng lên mu bàn tay cô, Diệp Sơ Thần phiền muộn nhìn lại anh, phàn nàn: “Mấy người các anh mỗi ngày đều tập thể dục, ham muốn mãnh liệt như vậy, còn anh tới cả chuyện hôn nhau cũng chờ em chủ động đề cập."
Tần Mộ Đông yên lặng thở dài, nắm chặt tay cô: "Ai nói cho em biết chuyện này?"
"..."
*
Trong gara ngầm, anh đỗ xe và tháo dây an toàn, Diệp Sơ Thần vẫn bất động.
Ngón tay thon dài của Tần Mộ Đông vuốt ve gò má thanh tú của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sao em tức giận? Anh không hôn em nên em tức giận?"
Diệp Sơ Thần cắn môi, nhìn anh chằm chằm, hiển nhiên không phải chuyện hôn hay không.
Anh nâng cằm cô lên và từ từ tiến lại gần cô, cô cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Câu nói của anh - Nếu anh không hôn em, anh sẽ tức giận, nó cứ lặp đi lặp lại không ngừng trong tâm trí.
“Nhắm mắt lại.” Giọng điệu ra lệnh của anh giống như một lời thì thầm nhẹ nhàng hơn, đầu óc cô trống rỗng, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một giây tiếp theo, cảm giác mềm mại và nóng bỏng trên môi khiến trái tim cô đột nhiên tăng tốc, cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong tay, cô vô thức muốn ôm anh, nhưng lại bị dây an toàn khống chế, không thể di chuyển.
Đầu lưỡi anh thoang thoảng mùi thuốc lá, cô không khỏi nghĩ đến hình ảnh anh đứng một góc hút thuốc chờ cô.
Diệp Sơ Thần hơi giật mình, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra vẻ xấu hổ, ý cô căn bản không phải như vậy!
Cô nắm lấy tay anh, tim đập như nai con chạy loạn, gò má lại bắt đầu nóng bừng.
"Tức giận!"
Anh cúi đầu ôm lấy gáy cô hôn lên môi cô, Diệp Sơ Thần cảm thấy hai nụ hôn đầu chỉ là trò trẻ con, hôn là cái gì? Lưỡi quấn vào nhau, hút nước bọt, trao đổi hơi thở thì gọi là hôn!
A~ Cảm giác này mới kì diệu làm sao.
Cơ thể cứng ngắc của cô dần trở nên mềm mại, cô vô thức ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn sâu của anh——
Nhiệt độ trong xe càng ngày càng nóng, đôi bàn tay nhỏ bé không an phận của cô vén lưng áo anh lên, những ngón tay mềm mại lạnh lẽo xoa xoa tấm lưng rắn chắc của anh, anh rêи ɾỉ khi cô cố gắng giữ lấy vật cương cứng của anh, ngay lúc đó anh đẩy cô ra.
Cô cười ranh mãnh: “Hôn một cái mà anh đã cứng rồi à, trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì thế?"