Diệp Sơ Thần trở lại trường với tâm trạng chán nản không vui, cô gửi rất nhiều tin nhắn cho Tần Mộ Đông, nhưng anh chỉ có thể trả lời một hoặc hai từ.
Sau ngày một tháng năm, Phương Điềm Điềm dứt khoát chuyển ra ngoài sống cùng bạn trai, Diệp Sơ Thần chợt nhớ ra chìa khóa căn nhà mà Tần Mộ Đông mua vẫn còn ở bên cô, cô gửi cho anh một tin nhắn - Từ giờ trở đi em sẽ ở nhà anh vào cuối tuần.
Lần này Tần Mộ Đông trả lời rất nhanh - Được.
Diệp Sơ Thần nhân cơ hội nhanh chóng trả lời - Thế khi nào anh mới quay lại?
Sau đó, chẳng có "sau đó" nữa.
*
Cuối tuần, Phương Điềm Điềm đã gửi một số clip “phim heo” cho Diệp Sơ Thần, đây là một sự cám dỗ đối với cô, người chưa có kinh nghiệm.
Khi Diệp Sơ Thần đến nhà Tần Mộ Đông, cô phát hiện trong phòng rất nhiều thứ đã thay đổi, hình như đã được sửa sang lại, ga trải giường còn mới, mùi thơm của máy làm mát không khí khiến cô có cảm giác như đang ở nhà.
Cô nằm trên giường trong phòng ngủ, chợt nghĩ đến việc cô và Tần Mộ Đông nằm trên giường này sẽ làm gì, lần đầu tiên anh sẽ dùng tư thế nào để tiến vào cơ thể cô, và trên mặt anh sẽ có biểu cảm như thế nào.
Diệp Sơ Thần đi tắm, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Khi sắp sửa tiến vào giấc ngủ, Diệp Sơ Thần nghe thấy tiếng mở cửa, cô mở mắt nhìn sang, là Tần Mộ Đông.
Anh đang đứng trước cửa phòng ngủ mặc quân phục rằn ri, cô nhớ ra những người đàn ông trong quân đội rất ít khi mặc quân phục khi ra ngoài, cứ như một giấc mơ, cô chớp chớp mắt, phải rất lâu cô mới bừng tỉnh. Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình và nói: "Sao anh lại quay lại rồi?"
Tần Mộ Đông cúi đầu nhìn cô: "Diễn tập đã kết thúc."
Sau khi tỉnh dậy, Diệp Sơ Thần ngồi dậy, mái tóc dài buông xõa, lúc này cô mới nhìn rõ bộ quân phục ngụy trang của anh vẫn còn lấm bùn: "Hay là anh đi tắm trước nhé?"
Tần Mộ Đông tự nhiên lấy quần áo trong tủ ra, vừa lấy vừa nói: “Trong tủ có một số quần áo anh mua cho em mặc, đồ chuyển phát còn chưa mở ra, em thử xem có mặc được không?"
Diệp Sơ Thần trong lòng cảm thấy ấm áp, cô vén mái tóc dài lên hỏi: "Anh đã ăn cơm chưa? Em nấu món gì cho anh ăn nhé?"
Khi nói lời này, cô có cảm giác như mình là vợ của Tần Mộ Đông, bọn họ dường như đã ở bên nhau rất lâu, quen thuộc, tự nhiên, vừa rung động vừa ấm áp.
"Ừ." Tần Mộ Đông trầm giọng đáp lại cô, sau đó đi vào phòng tắm, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cô băn khoăn không biết hình ảnh anh cởi quần áo có hấp dẫn lắm không, cơ bụng tám múi, eo săn chắc, rừng rậm um tùm, "hàng" to khủng.
Diệp Sơ Thần đang ở trong bếp làm việc, sắc mặt càng ngày càng nóng, toàn thân nóng bừng, hô hấp hỗn loạn.
Cô còn chưa nấu cơm xong, anh lau tóc, tinh thần sảng khoái xuất hiện ở cửa bếp: “Em đang nấu món gì vậy?”
Hai má cô đỏ bừng, ánh mắt ngoảnh đi, ngượng ngùng nói: “Cơm chiên trứng.”
“Điện thoại đột nhiên không gửi được tin nhắn.” Tần Mộ Đông rót một ly nước, uống một ngụm rồi bất thình lình giải thích.
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông dường như càng trầm và mê hoặc hơn, trái tim Diệp Sơ Thần bắt đầu rung động, cô đáp trả với vẻ thản nhiên: "Ồ."
*
Sau bữa cơm tối Tần Mộ Đông đi rửa bát, Diệp Sơ Thần nhìn bóng lưng anh nghĩ đến cảnh tối nay phân phòng ngủ, cô sẽ cười như thế nào mà không mất đi vẻ dè dặt khi đề xuất ý tưởng ngủ cùng với nhau.
Tần Mộ Đông quay người lại, thấy cô đang lơ đãng nhìn chằm chằm xuống đất, giọng nói ấm áp: "Em đi ngủ đi, anh giặt quần áo trước đã."
Diệp Sở Thần tự nhiên ôm lấy anh, tựa cằm vào ngực anh, giọng nói vô cùng ấm ức: "Có phải anh chẳng nhớ em chút nào không?"
“Như thế nào mới được xem là nhớ em?" Khi nói chuyện, giọng nói của Tần Mộ Đông luôn trầm thấp, âm thanh trầm thấp tràn đầy cám dỗ.
Hai tay cô vòng qua eo anh bắt đầu giở trò, mò mẫm phía dưới thắt lưng anh, đầu ngón tay vén vạt áo thun cotton lên, giọng nói êm nhẹ như bông: “Buổi chiều em nằm mơ thấy cảnh anh đã về."
Trong lòng Tần Mộ Đông vốn đang lăn tăn gợn sóng chỉ trong chớp mắt đã cuồn cuộn sóng đánh, bắt lấy bàn tay nhỏ đang muốn tiến thêm một bước xấu xa, nói với vẻ dung túng: "Mơ thấy anh như nào?"
Em mơ thấy chúng ta cùng nhau ôm ấp lăn lộn trên giường của anh.
Gương mặt Diệp Sơ Thần hơi nóng lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nói năn lung tung: "Em mơ thấy anh hối hận, anh bảo em tuổi nhỏ, nói em với anh không phải người chung một đường, sau đó thì anh bỏ rơi em."