Trong phòng khách vang lên tiếng cười của nam giới, thỉnh thoảng Diệp Sơ Thần nhìn qua phòng khách, phát hiện Tần Mộ Đông chỉ đang cầm điều khiển từ xa xem một bộ phim nhàm chán.
Cô hơi ngạc nhiên khi biết anh là một người đàn ông có thể xem những bộ phim truyền hình ngớ ngẩn.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên, Tô Hạo ném bài xuống rồi đi tới giúp đỡ, khiến người ở phía sau nói đùa: “Thằng nhóc Tô Hạo kia, chú vừa nghe nói cô gái này là cháu gái của chú Tần là chỉ mong sao mình lập tức biến thành cháu rể rồi ha."
Qua cửa kính phòng bếp, Diệp Sơ Thần có thể liên tục nghe được tiếng trêu chọc của những người đàn ông ấy.
Cô giả vờ tập trung tinh thần trộn món gỏi, khi cửa kính mở ra, cô bất giác cứ cho rằng đó là Tô Hạo: "Món canh sườn kia nóng quá, anh đổ vào bát giúp tôi được không?"
"Ừ." Diệp Sơ Thần lập tức nhận ra ngọn nguồn phát ra giọng nói này, cô quay đầu nhìn lại, Tần Mộ Đông đang chậm rãi quấn một miếng vải quanh mép nồi áp suất, đổ canh sườn heo ra.
Vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông ít nói có chút gì đó quyến rũ, Diệp Sơ Thần đang trộn món gỏi tạm dừng một chút, Tần Mộ Đông hỏi cô: "Em còn làm món gì nữa vậy?"
Diệp Sơ Thần nhìn khung cảnh bừa bộn xung quanh, lắc đầu: “Tôi nấu mấy món khác không giỏi lắm.”
Tần Mộ Đông bưng canh sườn heo, vừa lúc Tô Hạo đi vào, nhiệt tình nói: "Để tôi làm món gỏi khai vị này cho, cháu ngồi đi, cháu gái vất vả quá."
Diệp Sơ Thần ngượng ngùng cười: "Anh lớn hơn tôi không bao nhiêu, quá lắm anh chỉ là anh trai mà thôi."
Tô Hạo bưng đĩa quay đầu lại, thấp giọng nói: “Vậy em gọi tôi là anh, chẳng phải tôi sẽ phải gọi Tần Mộ Đông một tiếng chú.”
Diệp Sơ Thần cười: "Ha ha, không sao đâu, dù sao trông anh cũng trẻ hơn chú ấy mà, ha ha."
Tô Hạo nhìn Tần Mộ Đông đứng ở cửa, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhanh chóng đi vào phòng khách.
Diệp Sơ Thần không biết lúc mình nói anh lớn tuổi có bị nghe thấy hay không, thỉnh thoảng Diệp Sơ Thần liếc mắt nhìn hệt như đứa trẻ phạm lỗi, chỉ thấy anh lấy đũa từ trong tủ ra, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: "Đi ăn cơm thôi."
*
Trong bữa cơm, Tô Hạo đặc biệt chăm sóc Diệp Sơ Thần.
Tô Hạo hơi say, Diệp Sơ Thần rót một ly rượu đặt trước mặt anh ta, Tô Hạo cười nói: "Cám ơn em Trần ~"
Trên mặt Diệp Sơ Thần hơi lộ ra chút ngượng ngùng, dáng vẻ thẹn thùng khiến mọi người xung quanh mắng Tô Hạo: "Thằng nhóc kia, chọc em gái mắc cỡ quá trời rồi kìa."
Sau bữa ăn, mọi người trò chuyện một lúc rồi ra về.
Diệp Sơ Thần đang muốn đứng dậy tiễn bọn họ, nhưng Tần Mộ Đông lại nói: "Em dọn dẹp nhà bếp một chút đi."
Tô Hạo lấy điện thoại di động ra bấm vào mã QR, nhìn Tần Mộ Đông với ánh mắt mơ màng: "Anh Tần, sao anh không nói sớm với em là anh có một cô cháu gái xinh đẹp như vậy? WeChat ~ thêm bạn trên WeChat nào. "
Tần Mộ Đông cau mày, không nhìn anh ta, anh nói với người bên cạnh: "Nhớ đợi khi cậu ta tỉnh dậy thì nói đi tổng hợp lại báo cáo hành động, sáng mai tôi sẽ xem báo cáo."
Tô Hạo còn đang muốn nói lời tạm biệt với Diệp Sơ Thần thì đã bị người khác kéo thẳng vào thang máy, lúc Tần Mộ Đông trở về căn hộ, Diệp Sơ Thần đang đứng trên ban công gọi điện thoại.
- Tôi không muốn tiền của ông.
- Tôi tò mò á.
- Tôi sống thế nào không phải việc của mấy người, các người tìm người yêu thì liên quan gì đến tôi.
- Được rồi, được rồi, đừng kể với tôi dạo này ông như thế nào, tôi không muốn nghe.
- Sau này không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi.
Diệp Sơ Thần quay người lại, nhìn thấy Tần Mộ Đông đang dọn dẹp đồ thừa trên bàn, cô không ngờ anh lại về sớm như vậy, vừa rồi cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, vậy anh có nghe thấy hết không?
Căn hộ yên tĩnh, anh im hơi lặng tiếng thu dọn, cô lẳng lặng nhìn anh làm.
Nghĩ rằng anh đã uống rượu, cô bước tới bắt đầu giúp dọn dẹp, vừa dọn dẹp vừa nói: “Để tôi làm cho, chú nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt Tần Mộ Đông bình tĩnh, thoạt nhìn không giống người say chút nào, chóp mũi cô có thể ngửi thấy mùi rượu, cô ép mình bình tĩnh đi dọn dẹp, anh lên tiếng: "Em vẫn đang tranh cãi với người nhà à?"