Những người yêu nhau luôn cố gắng dùng hành động để chứng minh tình yêu là đẳng thức một cộng một bằng hai.
Tuy bố Vu Tiệp thường xuyên gọi điện đến ký túc xá của cô để kiểm tra, nhưng Vu Tiệp rất ngoan ngoãn ở trong trường, không cho người nhà thấy bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Vu Tiệp đã kể cho Tấn Tuyên nghe gia đình cô phản đối chuyện hai người. Anh cảm thấy rất khó hiểu vì trước nay chú Vu rất hòa nhã, sao lần này thái độ lại cứng rắn đến thế? Mà lại còn nghĩ anh như vậy, đúng là không hiểu nổi. Thậm chí anh còn định đến nhà Vu Tiệp giải thích nhưng cô đã ngăn lại, vì bố cô vẫn chưa yên tâm hoàn toàn, bây giờ nói gì thì cũng chỉ khiến ông càng tin rằng Tiểu Tiệp khẩu phục mà tâm không phục, sẽ khiến mọi chuyện rối ren hơn.
Áp lực từ nhà Tấn Tuyên cũng chỉ tăng mà không có giảm, Tấn Tuyên muốn tránh cơn thịnh nộ của bố, nên thường xuyên chạy đến trường Vu Tiệp, gặp cô ở một quán trà hay quán ăn gần đó để xoa dịu nỗi nhớ nhung đau khổ.
Vu Tiệp đẩy cửa quán trà Tinh Tình, lướt mắt nhìn quanh, Tấn Tuyên vẫn ngồi ở chỗ cũ.
"Đến rồi à?" Tấn Tuyên nghe thấy tiếng chân thì ngước mắt lên nhìn, kéo Vu Tiệp ngồi xuống cạnh mình.
"Anh ăn gì chưa?" Vu Tiệp đưa ba lô cho anh để vào trong góc.
"Chưa, đợi em." Tấn Tuyên chớp mắt, khóe môi cong lên, xem ra tâm trạng rất tốt. Tấn Tuyên vẫy tay gọi phục vụ đến chọn món.
Hai người tự chọn phần ăn của mình, phục vụ ghi lại rồi lui xuống.
"Làm gì thế?" Vu Tiệp nhìn màn hình máy tính nhấp nháy xanh đỏ liền hỏi. Hình như một file powerpoint đề án kế hoạch.
"Báo cáo tuyển dụng." Tấn Tuyên nhướn môi, vẻ mặt hiện một nụ cười kiêu hãnh.
Vu Tiệp nhướn mắt nhìn anh vẻ dò hỏi, anh còn tuyển dụng cái gì, đã quyết định không đi Singapore rồi mà. Cô thấy một nỗi bất an mơ hồ đang dâng lên nhưng không tiện bộc lộ.
Tấn Tuyên như nhìn thấu tâm tư cô, khẽ véo cằm cô rồi an ủi: "Trong nước. Lần này, công ty vẫn còn chi nhánh khác đang tuyển giám đốc, thành phố H cũng có, mục tiêu của anh là nó." Ánh mắt lấp lánh như thể mục tiêu anh nói đã trở thành vật anh nắm chắc trong tay, tràn đầy tự tin.
"Thành phố H?" Vu Tiệp đời người, thế chẳng phải vẫn đi xa hay sao? Vu Tiệp lặng lẽ nhìn gương mặt tự tin của Tấn Tuyên. Chắc chắn anh vẫn muốn được thăng tiến, tuy không đi Singapore nhưng anh cũng không từ bỏ cơ hội để trèo lên cao hơn.
"Đến thành phố H rất gần, ngồi tàu hỏa chỉ khoảng bốn, năm tiếng, cuối tuần vẫn về được." Tấn Tuyên ôm cô ngồi dựa vào salon, kề mặt sát má cô, tham lam hít ngửi hương thơm chỉ thuộc về anh. Mỗi lần như thế đều khiến anh quyến luyến không rời. Anh rất muốn ngày nào cô cũng ở bên cạnh, nhưng cô vẫn còn đi học, không thể yêu cầu cô theo anh mãi được. Có điều như vậy cũng tốt, anh sẽ nhân lúc còn trẻ để ra sức làm việc, sau này mới có thể tự tay vẽ nên tương lai hai người.
Vu Tiệp thấy tim khẽ nhói đau, anh dã nghĩ đến chuyện sau này, mỗi quyết định bây giờ của anh có phải đều nghĩ đến cô? Thì ra trong tim anh lại có nhiều ưu phiền đến thế. Vu Tiệp xót xa ve vuốt cánh tay anh, dựa sát vào anh hơn, thật mong muốn được chia sẻ phần nào với anh.
"Bố anh có biết không?" Chú Tấn vẫn mong anh đi Singapore, bây giờ trong mắt ông, ra nước ngoài, cụ thể là Singapore là một chuyện rất vinh dự, rất huy hoàng.
"Đợi kết quả tuyển dụng có rồi sẽ báo ông biết." Tấn Tuyên cười thầm, anh hiểu kỳ vọng của bố mình nhưng ra nước ngoài thì đó sẽ trở thành thử thách lớn đối với tình yêu của anh và Vu Tiệp. Anh không muốn và cũng không chịu đánh cược, nếu đi Singapore thì anh thà chọn đến một thành phố khác trong nước, cho dù thành công sẽ đến chậm hơn nhưng anh thấy rất xứng đáng, anh tin rằng chỉ cần cho anh một sân khấu để thể hiện thì ở đâu anh cũng sẽ diễn rất xuất sắc.
"Khi nào thì tuyển?" Nhìn anh vất vả, mặt cũng gầy đi nhiều, toát ra vẻ mệt mỏi, cô cảm thấy rất đau lòng. Anh bận và mệt mỏi như thế mà vẫn đến trường gặp cô, cảm giác thật chua xót và đau khổ.
"Ngày mai." Tấn Tuyên thấy phục vụ mang cơm lên thì rút tay ra khỏi vai côn, ngồi thẳng dậy, đẩy máy tính sang một bên để có chỗ trốn cho họ đặt thức ăn.
Vu Tiệp lặng lẽ nhìn anh bày biện, anh rất ân cần, chu đáo với con gái, chẳng trách lại có nhiều người thích anh đến thế. Trước kia cô chỉ biết anh lăng nhăng đào hoa, nhưng ở bên nhau mới phát hiện ra ưu điểm của anh, sự ân cần chu đáo của anh lúc nào cũng lộ ra trong vô thức, dường như bẩm sinh anh đã thấu hiểu trái tim con gái, khiến họ thấy rung động với những cử chỉ nhỏ nhặt nhất.
Cô cũng rất muốn làm gì đó cho anh. Vu Tiệp thấy anh không ngừng gắp thức ăn vào bát cho mình, trong lòng rất đỗi vui sướng, thức ăn vì thế cũng trở nên ngon hơn rất nhiều.
"Có căng thẳng không?" Vu Tiệp ngước mắt nhìn anh, quan tâm hỏi.
"Có gì đâu mà căng thẳng. Anh bỏ cơ hội đi Singapore, bọn họ bớt được một đối thủ mạnh nên họ tập trung giành giật cơ hội đó rồi. Còn những người tham gia dự tuyển lần này đều là những người cũ, trẻ tuổi như anh không có mấy người. Không phải anh khoác lác đâu, hai vòng thi trước anh đều đứng đầu, bọn họ làm sao là đối thủ của anh được, anh cần gì phải lo lắng?" Tấn Tuyên đắc ý tự khen mình. Liệu anh có tự tin quá đáng không?
Vu Tiệp lườm anh một cái, nói: "Xin anh đấy, khiêm tốn một chút không được à? Hợm hĩnh như thế coi chừng bị người ta tẩy chay đấy". Những người trẻ tuổi tài giỏi như anh thường không biết khiêm tốn là gì, nhưng trong trường hợp này thì đó chẳng phải chuyện tốt sao?
"Tại sao phải khiêm tốn, bây giờ làm gì cũng phải dựa vào thực lực mà." Tấn Tuyên mỉm cười vẻ thờ ơ, anh không nghĩ việc thể hiện tài năng của mình là sai lầm, quá khiêm tốn thì sẽ bỏ lỡ cơ hội, đây đã là thời đại giành giật nhau từng giây từng phút một, cơ hội không rơi xuống đầu bạn một cách ngẫu nhiên, chỉ tích cực trành giành mới chiếm được cơ hội và bạn sẽ là người tiên phong. Tất nhiên anh sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh chuyện đó.
Vu Tiệp lắc đầu cười khẽ, chịu không nổi, cứ tự phụ như thế mãi thì sẽ rất dễ bị đánh gục lúc nào không hay.
Hai người vui vẻ ăn cơm. Nhìn Tấn Tuyên kể chuyện của mình, Vu Tiệp thấy đôi mắt anh lấp lánh, cô thật không dám tin một người đàn ông được bao cô gái giành giật lại chỉ muốn nắm tay cô, muốn được ở bên cô như vậy. [ Em cũng muốn có ]
Đang ăn cơm thì di động Tấn Tuyên đổ chuông.
Anh lôi điện thoại ra nhìn, đôi lông mày chau lại, điện thoại từ phòng nhân sự. Anh vội nghe máy, có phải việc bồi dưỡng ngày mai có gì cần dặn dò không?
"Chị Hoàng à? Có gì không chị?" Vu Tiệp nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh thì thấy hơi kỳ lạ, đồng nghiệp công ty anh ư?
Vẻ mặt Tấn Tuyên dần sa sầm xuống, môi mím chặt, sao vậy? Vu Tiệp lo lắng ngừng đũa, nhìn anh.
"Tại sao?" Giọng Tấn Tuyên thoáng nhiên trở nên khô khan, toát ra vẻ giận dữ. Chuyện gì khiến anh không vui thế?
"Ai nói vậy? Tổng giám đốc Lâm!" Tấn Tuyên nghiến răng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm lên bàn, ngữ điệu lạnh đến mức khiến Vu Tiệp cảm thấy rùng mình.
"Được, tôi sẽ tự hỏi!" Cạch, Vu Tiệp vẫn nghe thấy tiếng gọi ở đầu dây bên kia, nhưng Tấn Tuyên đã gập máy lại thật mạnh khiến cô giật mình. Cô lo lắng ngước nhìn anh, hỏi: "Sao vậy?"
Tấn Tuyên nhìn cô nhưng không nói gì, lại cầm di động bấm một dãy số. Anh định gọi cho ai? Vẻ mặt anh như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, Vu Tiệp lo lắng nắm chặt bàn tay trái đang để trên bàn của anh.
"Tổng giám đốc Lâm, tôi là Tấn Tuyên." Anh gọi cho Lâm Chấn Đông? Vu Tiệp cau mày, lặng lẽ ngồi một bên nghĩ cách an ủi anh.
"Tại sao lại như thế?" Cơn phẫn nộ không thể kìm nén của anh toát ra trong giọng nói. Anh dám chất vấn sếp của mình!
Không biết đối phương nói gì mà Tấn Tuyên chỉ im lặng, bàn tay nắm di động mỗi lúc một chặt khiến Vu Tiệp cũng thấy tim mình đau nhói. Cô cảm thấy thứ anh đang nắm chặt không phải là di động mà là trái tim yếu ớt của cô vậy.
"Tổng giám đốc Lâm, tôi không hiểu, đi đâu mà chẳng phấn đấu hết mình cho công ty được?" Tấn Tuyên gần như nghiên răng dốc hết mọi sự bất bình của mình: "Tại sao chỉ có tôi là không được? Tôi không phục!". Tấn Tuyên tức tối nói nhưng bên kia đã vọng lại tiếng "tút, tút", đối phương đã cúp máy. Tấn Tuyên giận dữ ném di động lên bàn.
Vu Tiệp vội nắm chặt tay trái của anh, tay anh co chặt, anh đang tức giận, vô cùng tức giận! Cô cảm nhận được cơn phẫn nộ của anh toát ra từ những thớ thịt và đường gân căng cứng.
"Tấn Tuyên, có chuyện gì thế?" Vu Tiệp thấp thỏm hỏi.
Tấn Tuyên mím chặt môi, không nói lời nào, tay phải co thành nắm đấm, đột nhiên đấm mạnh lên mặt bàn khiến đồ đạc trên đó đều rung lên. Thấy những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt vào mình, Vu Tiệp vội vàng nắm tay anh, buộc anh phải nhìn thẳng vào cô, cô không muốn một mình anh chịu đựng, có chuyện gì thì cứ nói, đừng để trong lòng. "Rốt cuộc là chuyện gì?".
Tấn Tuyên buồn bực luồn năm ngón tay vào tóc, phiền muộn lôi bao thuốc ra, rút một điếu kẹp vào môi rồi châm lửa. Vu Tiệp thấy tim đau nhói, anh đang buồn phiền vì chuyện gì đó. Trước kia, anh rất ít khi hút thuốc trước mặt cô, thỉnh thoảng một vài lần, nhưng anh luôn hỏi cô xem có được hút không. Vậy mà lúc này anh lại buồn bực đến mức mặc kệ cô đang ngồi cạnh, vẫn lấy thuốc ra hút. Nhất định đã có chuyện gì đó!
Tấn Tuyên rít mạnh một hơi, quay đi nhả ra một ngụm khói lớn rồi mới phẫn nộ nói một câu: "Tư cách tranh tuyển của anh bị hủy bỏ rồi".
Vu Tiệp giật mình, trong tích tắc trái tim cô bị nỗi lo âu vây kín. Tại sao lại thế? "Lý do?"
"Bảo anh chưa đủ tư cách, phải kính trọng tiền bối! Mẹ kiếp, khó ngửi! Làm việc thì cần kinh nghiệm hay cần tư cách? Thật không hiểu nổi đầu óc mấy người đó có phải bị úng thủy hay không?" Tấn Tuyên tức giận huơ bàn tay đang kẹp điếu thuốc, suýt nữa châm vào bức tranh trên tường.
"Tấn Tuyên!" Vu Tiệp lo lắng giữ tay anh lại, trưởng cửa hàng cứ nhìn về phía bàn họ, dường như lúc nào cũng có thể tiến đến đuổi họ đi. Cô rất lo lắng nhưng lại không biết phải an ủi anh thế nào.
"Chắc chắn đã có người đâm lén sau lưng anh, nếu để anh biết là ai thì anh sẽ giết hắn." Mắt Tấn Tuyên tóe lửa. Bỗng anh nhìn sang màn hình máy tính bên cạnh, trên đó là báo cáo tuyển dụng mà anh đã kỳ công làm, bây giờ lại trở thành một sự châm biếm nực cười, thậm chí người ta còn không cho anh tư cách tham gia, anh còn chuẩn bị cái khỉ gì! Anh đập mạnh tay lên nắp máy tính, gập nó lại.
Vu Tiệp nghe anh nói thế thì thấy lạnh buốt tim, cơn lạnh giá ấy cứ xâm chiếm cơ thể cô từng chút một... Chắc không phải là... Một ý nghĩ mơ hồ trong đầu dần dần trở nên rõ ràng, cô đã biết ai giở trò rồi!