Kinh sư không giấu được bí mật, Đông Hán muốn đối phó với Tần Kham là điều mọi người đều biết.
Không phải mỗi chuyện giảng rõ đạo lý là có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, rất nhiều chuyện căn bản không thể giảng đạo lý, ví dụ như chuyện đối phó với Tần Kham, ngoài mặt thì là báo thù cho nghĩa tử của Hán công, trên thực tế là Hạng Trang múa kiếm, ý ở Phái Công, Đông Hán vẫn là nhằm vào Cẩm Y vệ.
dưới sự khuyến khích cố ý mà như vô tình của hoàng đế Hoằng Trị, Đông Hán và Cẩm Y vệ mấy năm nay tích rất nhiều ân oán, loại ân oán này đã tích lũy đến không thể điều hòa, không phải như đại lão giang hồ đức cao vọng trọng nào đó ra mặt bày một tiệc rượu là có thể giải quyết, vô số lần xung đột, vô số lần tranh đoạt lợi ích, vô số lần vì tranh thủ tình cảm trước mặt hoàng đế mà tranh đấu gay gắt, bên trong kèm theo biết bao mạng người, vô số lợi hại tiền bạc. Rất phức tạp, quá nan giải.
Người ta làm chuyện gì tất nhiên đều có nguyên nhân, hoặc vì danh hoặc là vì lợi, nhưng mà nói một cách không chút khoa trương thì quan hệ giữa Hán Vệ đã thăng hoa tới một hồi bác sát quần thể mà chẳng đi tới gì, loại cảnh giới này đã không thể dngf hai chữ Cừu hận để giải thích, lão bà của mình ngủ với đối phương đại thể cũng là trình độ này.
Đông Hán đối phó với Tần Kham chính là ý tứ như vậy, giết một con gà cho đám khỉ Cẩm Y vệ xem, thứ hai là để lấy lòng Hán công, dựng một bậc thang cho tiền đồ cẩm tú của mình.
Ngày Tần Kham thượng nhiệm Thiên hộ nội thành, Đông Hán đã bắt đầu bố trí, một tấm lưới lớn nhằm vào Tần Kham đã lặng lẽ vô được thả xuống.
Tần Kham khoanh tay đứng dưới một cây hoa quế trong nội viện khách sạn, giờ đã là mùa thu, hoa quế đang đẹp, mùi thơm đặc biệt xen lẫn vẻ đìu hiu ngày thu, khiến người ta không khỏi phiền muộn.
Sự xuất hiện của bà tám đã phá hủy cảnh đẹp trong tranh này, nữ nhân này bất luận xuất hiện khi nào ở đâu, đều sẽ mang theo sát khí đầy người, gả cho Tần Kham hắn xem như là nhân tài không được trọng dụng, nên gả cho tên mổ lớn mới đúng.
"Tần Kham! Ngươi có thể giải thích một chút hay không, vì sao hơn sáu ngàn lượng bạc trong khố phòng của chúng ta không cánh mà bay? Bạc đâu?" Đỗ Yên hùng hổ lườm hắn.
"Nàng nhìn mặt ta mang theo một cỗ tử khí là biết rồi, tất nhiên là tiêu hết rồi." Tần Kham lại rất nghiêm túc bổ sung: "Nhưng mà không hề ảnh hưởng tới vẻ anh tuấn."
Đỗ Yên sắp phát điên rồi: "Hơn sáu ngàn lượng mà tiêu cá là hết? Ngươi đã làm gì?"
Khí thế bà quản gia càng lúc càng lớn.
" Ngoài thành Kinh sư sắp làm công trình hy vọng, giúp đỡ hài tử nhà nghèo ai cũng được đi học, ai ai cũng có việc làm, tướng công ta nhất thời lòng thương trào dâng, cho nên khẳng khái giúp tiền..." Tần Kham mắt không chớp nói hưu nói vượn.
Đỗ Yên lạnh lùng nhìn hắn: "Thật à?"
"Đương nhiên là thật, bọn họ sau này sẽ trao cho ta một lá cờ thêu "Tích đức hành thiên" để cảm tạ, thật sự là đáng mừng."
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi à?"
Tần Kham cười khổ nói: "Nếu nàng ngốc hơn một chút so với trong tưởng tượng của ta thì nói không chừng sẽ tin đấy."
Đỗ Yên quơ quơ sổ sách trong tay nói: "Thôi đi, ngươi xài thế nào ta mặc kệ, ngươi là chủ nhà, hiện tại trong phủ chúng ta chỉ còn mấy chục lượng bạc, một gia đình lớn có tiền lương cho người làm, ăn cơm, các loại tiêu dùng, còn phải bỏ tiền mua nhà, nhiều người như vậy cứ ở khách điếm cũng không phải là chuyện hay, ngươi là chủ nhà thì ra chủ ý đi."
Đầu Tần Kham như to ra, ngửa đầu thở dài: "Nàng cảm thấy ta có giá trị bao nhiêu, dứt khoát bán ta vào thanh lâu đi."
Đỗ Yên hơi giật mình nhìn hắn một lúc, tức giận đến bật cười, hung hăng nhéo hắn một cái: "Ngươi nếu thực sự đáng giá, ta nhất định sẽ không nói hai lời bán ngươi ngay, chỉ sợ bán ngươi rồi người ta còn bắt ta phải trả thêm tiền thì ta đi khóc với ai? Cuộc mua bán này quá mạo hiểm, không thể làm."
Tần Kham thở dài: "Nữ nhân này gả cho hạng bán đi còn phải bồi thêm tiền mà còn cao hứng như vậy, chẳng lẽ đầu óc có tật à?"
Đỗ Yên giận dữ nói: "Thôi thôi, thật không hiểu tên Thiên hộ quản hơn cả ngàn người như ngươi làm ăn thế nào. Chỗ ta có vài món đồ cưới, buổi chiều tìm tới hiệu cầm đồ bán đi."
" Tần Kham ta nếu dùng đồ cưới của nữ nhân để sống, còn tính là nam nhân ư? Bạc ta tự có biện pháp làm ra." Tần Kham lắc đầu.
"Ngươi có biện pháp kiếm tiền gì?"
Tần Kham mỉm cười: "Tướng công của nàng là người làm đại sự, nếu ngay cả tiền nuôi gia đình cũng không kiếm được thì còn không biết xấu hổ mà tự xưng là người làm đại sự làm đại sự sao?"
Những lời dũng cảm lạc quan, tích cực hướng về phía trước khiến Đỗ Yên nghe mà mắt sáng lên, ngay cả thanh âm cũng bất giác nhu hòa hơn rất nhiều: "Tướng công quả nhiên là long phượng trong loài người."
"Tốt, chờ đó, ta ra ngoài kiếm tiền." Tần Kham quay đầu đi ngay.
"Tướng công kiếm tiền thế nào?"
Tần Kham cũng không quay đầu lại nói: "Ra ngoài tìm một chiếc xe ngựa xa hoa nhất rồi đâm vào mà chết, nhớ kỹ, người ta không đền ta năm vạn lượng bạc phí mai táng thì cứ cắn chặt không buông, đặt thi thể của tướng công ở trước cửa nhà hắn mà khóc lóc nỉ non."
Nam nhân, nhất định phải độc với bản thân một chút.
Dùng phương thức ngọc thạch câu phần kiếm tiền hiển nhiên không phù hợp với tính cách chúng ta Tần Kham, dọa phụ nữ trong nhà chút là được rồi, chớ có làm thật.
Tần Kham quả thực không tìm xe ngựa để đâm đầu vào mà chết, có đôi khi xe ngựa đi qua bên cạnh, hắn còn rất cẩn thận tránh thật xa, Tần Thiên hộ là người rất quý mạng sống.
Mấy tên bách hộ dẫn Tần Kham, đang thị sát và làm quen trên đường kinh sư.
Khu vực nội thành, so với ngoại thành mà nói thì sạch sẽ hơn rất nhiều, không có những thanh lâu tiệm cơm lộn xộn không có quy hoạch, bên trong nội thành cho dù thỉnh thoảng có cửa hàng và sạp hàng, nhưng cũng đặt ở những vị trí được chỉ định rất chỉnh tề và thống nhất.
Thanh lâu quán Nội thành không có những tú bà kiếm khách khoa trương, tú bà và các tiểu thư giống như tiểu thư khuê các giấu mình trong lâu, ban ngày bình thường thì không kinh doanh, đến khi sắp phải đốt đèn thì bọn họ mới chậm rãi đeo đồ trang sức, trang điểm thật sinh, giống như những con khổng tước cao ngạo đi ra, nhận sự truy phủng của các văn nhân nhã sĩ, phương thức ra mặt lấp lánh như vậy, tính tình cao ngạo như tuyết liên băng sơn như vậy, cũng chẳng kém gì nữ ngôi sao kiếp trước.
Đúng là thời đại khác nhau, Đại Minh triều hiện giờ thương nhân hèn kém nhất nhưng qua mấy trăm năm không ngờ thành đại lão bản, kỹ nữ mà ngay cả quan viên cũng không thể không ngưỡng mộ giờ ở đâu? Mấy trăm năm sau cơ bản đều gọi là ngôi sao, rẻ cũng biến thành đắt, ngược lại người đọc sách quý nhất qua mấy trăm năm, lại trở nên không đáng một đồng.
Đi cùng một đám bách hộ, Tần Kham cẩn thận xem xét khu mình được phân quản, mỗi một cửa hàng, mỗi một căn nhà hắn đều thầm ghi nhớ trong lòng.
Âm mưu tới rất nhanh, không hề chuẩn bị đã đột phát mà tới.
Trên đường cái nội thành Người đến người đi, một tiểu thương gánh hàng đi tới, tiểu thương đầu trọc, hơn ba mươi tuổi, chắc là bị hói.
Khi Đi đến phía sau đám người Tần Kham, tiểu thương đột nhiên ném gánh hàng, tiếp theo thì từ trong gánh rút ra một thanh chủy thủ sáng quắc, nhanh như tia chớp đâm vào lưng Tần Kham.
Thế đi của Chủy thủ như ánh sáng, trong chớp mắt đã sắp đâm vào lưng Tần Kham.
Đinh Thuận đi bên cạnh Tần Kham lờ mờ nghe thấy tiếng xé gió, cảm giác không đúng, quay đầu nhìn lại, vừa hay thấy một đạo đao ảnh sáng như tuyết đó.
Cơ hồ xuất phát từ bản năng thân thể, Đinh Thuận giơ Tú Xuân đao vẫn luôn ấn hờ bên hông lên, kề vào lưng Tần Kham, keng một tiếng, chủy thủ vốn đâm vào lưng Tần Kham bị vỏ đao cản lại, quán tính mãnh liệt hất Tần Kham lảo đảo về phía trước.
"Có thích khách!" Đinh Thuận kêu to.
Mọi người ngẩn ra, còn chưa có phản ứng thì liền thấy tiểu thương đầu trọc trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, tiếp theo thì ném chủy thủ, lại từ trong gánh hàng lấy ra một tảng đá, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người hung hăng đập vào đầu mình một cá, máu tươi lập tức như suối phun ra.
Tiểu thương vẻ mặt đầy má ném đá đi, ngồi bệt tại chỗ, sau đó hô to rất thê lương: "Cẩm Y vệ Thiên hộ đánh người! Ta muốn cáo trạng! Cáo ngự trạng! Cẩm Y vệ thì có thể vô pháp vô thiên sao? có thể tiệt đường sống của đám người nghèo chúng ta ư?"
Vừa dứt lời, trong mấy cửa hàng và quán trà xung quanh bỗng nhiên có mấy tên phiên tử Đông Hán ùa ra, vây đám người Tần Kham vào giữa, quản sự cầm đầu chỉ vào Tần Kham lớn tiếng nói: "Cẩm Y vệ hoành hành bất pháp, Đông Hán có quyền đôn đốc, vừa rồi là ngươi đánh hắn à?"
Tần Kham lẳng lặng nhìn tất cả những việc này, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Đây là con mẹ nó một cá bẫy rất sứt sẹo nhưng lại hữu hiệu!