Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 227: Dạ yến lừa người (hạ)

Trước Sau

break
Sắp tới nửa đêm, trong Yến Lai lâu đèn đuốc sáng trưng, oanh ca mạn vũ.

Ngoài lâu là một mảng tối đen, vô số bóng người dưới sự yểm hộ của bóng đêm, lặng lẽ tới gần cửa chính của Yến Lai lâu.

Dưới đèn lồng màu đỏ ở Cửa chính, hơn mười thị vệ Ninh vương dẫn theo đang đứng gác, bọn họ đứng thẳng tắp như tiêu thương.

Ở ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn lồng, bóng đêm tối đen như mực, trong lặng lẽ vô tức, phía sau các thị vệ xuất hiện hơn hai mươi Cẩm y Giáo úy nhẹ như linh miêu, Đinh Thuận tự mình dẫn đầu, mọi người cúi người, lặng lẽ tiếp cận các thị vệ.

Một cục đá từ xa ném đến, rơi xuống phát ra tiếng động, các thị vệ ngẩn người, ánh mắt vừa bị đá vừa ném hấp dẫn, liền nghe thấy phía sau rào rào, Đinh Thuận vươn tay ra nhanh như thiểm điện bổ vào ót một thị vệ, thị vệ không kịp rên lên một tiếng ngã quỵ, hơn mười người thị vệ còn lại bị các Giáo úy đồng thời đá ngất, chỉ một Giáo úy xuống tay hơi nhẹ, thị vệ đau đớn hô to một tiếng: "Có thích..."

Nói còn chưa dứt lời liền bị Giáo úy bổ thêm một chưởng, cuối cùng không cam lòng ngất đi.

Tất cả tiến hành thần không biết quỷ không hay, đương nhiên, quá trình hơi có tỳ vết.

Đánh ngã xong hơn mười thị vệ, Đinh Thuận nghiêm mặt hung hăng đá tên Giáo úy thất thủ một cước, hạ giọng mắng: "Chưa ăn cơm hay là sức lực trút hết lên người đàn bà rồi? Con mẹ ngươi, thiếu chút nữa thì làm hỏng đại sự của đại nhân."

Giáo úy đỏ mặt xấu hổ cười hai tiếng.

Thị vệ của phủ Ninh vương gác trước cửa chính Yến Lai lâu toàn bộ bị đánh ngã, bị Giáo úy lặng lẽ kéo đi, trong bóng đêm truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tần Kham đã thay đẩu ngưu phục đỏ thẫm, vẻ mặt lặng lùng chậm rãi đi tới.

Phục sức trong hệ thống Cẩm Y vệ cũng không phải tất cả đều là phi ngư cẩm bào, trên thực tế võ quan cao cấp khác của Cẩm Y vệ có thể mặc đẩu ngưu phục và áo mãng bào hoàng đế khâm ban, Chỉ huy sứ Chỉ huy sứ Mưu Bân, hắn thường mặc nhất chính là áo mãng bào tiên đế khâm ban, mà Tần Kham hiện giờ đã là võ quan tòng tam phẩm, là nhân vật số hai trong Cẩm Y vệ . Đã có tư cách mặc đẩu ngưu phục.

Tần Kham đi đến cửa chính rồi đứng lại, , Đinh Thuận tiến lên cười nói: "Đại nhân, Ninh vương và Đồ Tòng Long vẫn đang ở trong các tử ôm kỹ nữ uống hoa tửu. Khoái hoạt lắm.

Tần Kham gật gật đầu, sau đó đứng trước cửa nhìn xung quanh, giống như đang chờ ai đó.

Nửa nén hương sau. Một kiệu quan hai người nâng lặng lẽ đi tới, phía sau kiệu quan còn có hơn mười quan viên mặc thường phục đi theo, khóe miệng Tần Kham lộ ra nụ cười, không nhanh không chậm chạy ra đón.

Kiệu quan nâng đến trước cửa Yến Lai lâu thì hạ xuống, Tần Kham tự mình tiến lên vén rèm kiệu.

Rèm vén lên, lộ ra một khuôn mặt thương lão chính khí trong kiệu, rõ ràng chính là Văn Uyên các Đại học sĩ Lý Đông Dương, trong quan viên đi theo phía sau Lý Đông Dương cầm đầu là Đô Sát viện hữu Đô Ngự Sử Đái San, cùng với hơn mười giám sát ngự sử của Đô Sát viện. Và mấy tên cấp sự trung, bọn họ tất cả đều là ngôn quan trong triều, dùng mắng người hạch tội mà sống.

Tần Kham cười khẽ, đỡ Lý Đông Dương xuống kiệu nói: "Hạ quan mạo muội. Đêm khuya quấy nhiễu Đại học sĩ và chư vị đại nhân, tội đáng chết vạn lần, xin lão đại nhân và các vị đại nhân dư trách tội."

Lý Đông Dương hiển nhiên mới từ trong chăn bị người ta mời ra, mắt nhập nhèm, ánh mắt bất thiện lườm hắn một cái, nói: "Tần Kham. Ngươi gọi lão phu và chư vị đại nhân tới, tốt nhất phải có lý do chính đáng, ta già rồi, tấm xương tàn này không chịu nổi dày vò."

"Lão đại nhân yên tâm, hạ quan tất nhiên có lý do rất chính đáng."

Lý Đông Dương hừa lạnh: "Mau nói đi."

"Là như vầy, thuộc hạ của hạ quan hôm nay tới Yến Lai lâu thượng bạc bình an tháng trước, lại trong lúc vô ý phát hiện Ninh vương điện hạ và Đô Sát viện giám sát ngự sử Đồ Tòng Long đại nhân đang ôm cô nương uống hoa tửu trong Yến Lai lâu, cử chỉ... Khụ, có chút phóng đãng không kềm chế được, thuộc hạ sau khi bẩm báo với hạ quan, hạ quan nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này không phải trò đùa, đành phải mời chư vị đại nhân đến chính mắt nhìn một cái, nếu không tương lai hạ quan nếu báo vào triều đình, Ninh vương nếu không thừa nhận, hạ quan cũng chẳng làm gì được hắn."

Tần Kham kể xong, bao gồm cả Lý Đông Dương, tất cả quan viên đều biến sắc. Quan viên Đại Minh đi thanh lâu uống hoa tửu vốn không tính là đại sự gì, thậm chí có thể xem như là chuyện phong nhã, thường thường có rất nhiều quan viên hoặc là tài tử cùng danh kỹ nào đó triền miên được văn nhân biên thành xương bản, truyền bá rộng rãi, người trong thiên hạ vì chuyện tình yêu, ao ước đố kỵ, chẳng có chút nào không ổn cả.

Nhưng hôm nay Ninh vương và Đồ Tòng Long uống hoa tửu, lại làm tất cả quan viên ở đây biến sắc, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ oán giận.

Bởi vì đêm nay thực sự không phải là lúc uống hoa tửu.

Hữu Đô Ngự Sử Đái San run rẩy tiến lên hai bước, vừa sợ vừa giận chỉ vào Tần Kham: "Ngươi, ngươi nói bậy! Ngự sử Đô Sát viện ta sao lại đến thanh lâu? Tất là thằng nhóc ngươi bịa đặt."

Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Đái lão đại nếu không tin thì cứ vào tận nhìn tận mắt, trước mặt Đại học sĩ và chư vị đại nhân, hạ quan sao dám có một chữ dối trá."

Đái San thở hổn hển, cũng không để ý tới Lý Đông Dương ở phía trước, thất thiểu một mình xông vào Yến Lai lâu, Lý Đông Dương ý vị thâm trường nhìn Tần Kham một cái, mỉm cười, cũng đi theo Đái San đi vào, một đám ngôn quan ngự sử phía sau cũng lục tục đi theo.

Tần Kham cười khổ không thôi, ánh mắt vừa rồi của Lý Đông Dương tựa hồ đã nhìn thấu mình, lão hồ li chung quy vẫn là lão hồ li, làm sao cũng không thể gạt được hắn, trên dưới cả triều Tần Kham ai cũng dám lừa, chỉ độc có Lý Đông Dương là không dám, lão gia hỏa này quá lợi hại.

Đại trà hồ và tú bà của Yến Lai lâu đã bị Đinh Thuận phái người khống chế, trong đại đường lớn như vậy lại không có một bóng người.

Đinh Thuận cười bồi đi trước dẫn đường, , Đái San mặt âm trầm, không nói gì lên lầu. Thuận theo phương hướng Đinh Thuận chỉ, Đái San hừ lạnh, lực đạo đá cửa của lão đầu nhi hơn bảy mươi tuổi không hề kém người trẻ tuổi, hổn hển hổn hển giống như trượng phu bị cắm sừng đi bắt kẻ thông dâm.

Cửa phòng đang Khép hờ bị một cỗ đại lực đá cho hấp hối, tiếng động lớn làm người trong các tử ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thì thấy Đái San nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, râu bạc không gió mà tự lay động, lẫm lẫm như thiên thần hạ phàm.

Phía sau Đái San, Lý Đông Dương và một đám ngôn quan ngự sử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm mọi người trong phòng.

Bọn họ không thể không khiếp sợ, hình ảnh trong các thực sự quá phóng đãng dâm dật, bên hông Ninh vương Chu Thần Hào là một nữ tử chỉ còn quấn sa mỏng, hai người trên giường mềm trong các ra sức nhấp nhô, giám sát ngự sử Đồ Tòng Long ngồi bên cạnh bàn, trong lòng ôm nữ tử đang rải rượu lên ngực nữ tử của mình, Đồ Tòng Long cười dâm đãng, giống như chó thè lưỡi liếm rượu chảy trên ngực nàng ta, trong phòng, một nữ tử quấn sa mỏng, dưới sa không còn gì giống như xà đang vặn vẹo múa, một nữ tử khác thì ở bên cạnh đánh đàn, tiếng đàn hỗn độn dồn dập, giống như mưa phất chuối tây, trong kịch liệt lộ ra mấy phần xôn xao khiến người ta miệng khô lưỡi khô.

Một màn này quả thực so với xuân cung đồ thì còn phóng khoáng hơn, trắng trợn hơn.

Tần Kham không nhịn được nuốt nước miếng, trong lòng có chút hối hận. Sớm biết rằng bọn họ chơi phô như vậy, mình nên muộn chút mới ra, ít nhiều cũng phải tận hứng một phen đã, hình ảnh dâm loạn như vậy, đánh chết Đỗ Yên cũng không làm được.

Đáng tiếc.

Theo một đá giận dữ của Đái San, động tác của mọi người phòng trong ngoài phòng giống như bị điểm huyệt, trong một mảng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc rên rỉ của hai nữ tử.

Trường hợp rất im lặng, Chu Thần Hào và Đồ Tòng Long hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, động tác vẫn không hề thay đổi giống như trong nháy mắt bị đóng băng.

Hạ thân Tần Kham dựng lều rồi, thấy Chu Thần Hào vén vạt áo dưới, một chân đứng trên đất, một chân quỳ trên giường, nữ tử giống như rắn quấn cây, hai chân quặp vào hông hắn. Tần Kham hai mắt sáng ngời bật khen: "Tư thế hay quá! Một thức này ta chưa từng thấy, Vương gia long tinh hổ mãnh, hơn nữa có tính đột phá như vậy, hạ quan chúc mừng Vương gia."

Nhìn thấy Tần Kham đi ra, Chu Thần Hào đang kinh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy mạnh nữ tử trong lòng ra, nữ tử rên lên một tiếng.

"Tần Kham, ngươi, ngươi dám chơi bổn vương?"

Vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chu Thần Hào, lúc này Chu Thần Hào đã hoàn toàn minh bạch, mắt đầy sát ý nhìn thẳng Tần Kham.

Đồ Tòng Long sớm đã đẩy nữ tử trong lòng ra, không dám nhìn thẳng ánh mắt lạnh như băng của mọi người ngoài phòng, mồ hôi lạnh thuận theo trán lã chã rơi xuống.

"Vương gia nói sai rồi, hạ quan sao dám lừa Vương gia? Rõ ràng là thấy Vương gia súng chọc quần thư, dũng mãnh vô địch, hạ quan vội vàng mời các vị đại nhân trong triều tới hò hét trợ uy cho Vương gia tại hiện trường, để tăng thêm nhã hứng."

Chu Thần Hào cả giận nói: "Ngươi làm vậy là có ý gì? Cho rằng tóm được nhược điểm của bổn vương ư? Bổn vương không phải đại thần trong triều, đi chơi kỹ viện thì có làm sao?"
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc