Trở mình nằm xuống giường, cô hồi tưởng lại những gì vừa thể hiện trên livestream: điệu nhảy nóng bỏng, nụ cười không ngừng, ánh mắt biết chiều lòng khán giả. Tất cả đều là diễn xuất, đều nhằm lấy lòng để họ không ngừng gửi quà. Kết quả chứng minh, buổi diễn hôm nay là một thành công lớn.
Đúng lúc ấy, điện thoại lóe sáng một tin nhắn: “Streamer à, em thật sự xinh đẹp và gợi cảm. Xem ra chúng ta lại cùng ở một thành phố. Có thể mời em ăn tối được không?”
Theo bản năng, Bối ŧıểυ Huyên định khéo léo từ chối. Nhưng rồi ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Nếu đây cũng được tính là một phần trong rèn luyện kỹ năng diễn xuất thì sao? Nếu mình bỏ qua, hiệu quả có giảm đi nhiều không?”
Nhớ đến lời “ông chú” kia, cô gõ một chữ ngắn gọn: “Được.”
“Thật tuyệt! Tôi đúng là có phúc ba đời mới được mời một mỹ nhân như em. Vậy hẹn ở…”
Người kia gửi tới địa chỉ một nhà hàng sang trọng nổi tiếng, nơi Bối ŧıểυ Huyên từng nghe qua nhưng chưa bao giờ đủ tiền đặt chân đến.
“Như vậy tốn kém quá, ăn ở chỗ bình thường là được rồi.”
“Sao có thể chứ, chỉ như vậy mới xứng đáng với một đại mỹ nữ như em. Không gặp không về nhé!”
Tim Bối ŧıểυ Huyên đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông mời đến một nơi sang trọng như vậy, huống chi còn là một khán giả xa lạ. Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là sự mong đợi và phấn khích.
Đến tối hẹn, cô mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ ôm sát, khoe trọn vòng eo thon thả và đường cong đầy đặn. Váy không quá hở hang, nhưng thân hình “trước nở sau cong” của cô lại càng thêm gợi tưởng như một đóa hoa e ấp sau lớp khăn voan mỏng.
“Ôi, xinh đẹp quá! Ngoài đời còn rực rỡ hơn cả khi livestream nữa. Tôi là Ngô Giang, nên gọi em là gì nhỉ?”
Người thanh niên hơn hai mươi tuổi xuất hiện trước mặt cô, dáng vẻ bảnh bao có nét giống Ngô Ngạn Tổ khiến Bối ŧıểυ Huyên sững sờ trong thoáng chốc.
“Gọi… gọi em là ŧıểυ Huyên được rồi…”
Cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, không dám đối diện ánh mắt nóng bỏng kia.
“Chắc em đói rồi nhỉ ŧıểυ Huyên, chúng ta mau vào thôi.”
Ngô Giang tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô. Bối ŧıểυ Huyên không rút tay lại, để mặc anh dắt vào trong phòng riêng.
Trên bàn nhanh chóng bày la liệt những món ăn sang quý, thậm chí còn có cả một chai rượu vang đắt đỏ gần năm con số.
“Cái này… cái này nhiều quá… lại còn tốn kém đến mức nào chứ…”
Cô liên tục ngăn cản, nhưng Ngô Giang chỉ cười, nói rằng ăn không hết thì gói lại, cuối cùng cả bàn lớn thức ăn vẫn được bày ra.
“ŧıểυ Huyên, em vừa mới làm Streamer phải không? Trông vẫn còn chút ngượng ngập, nhưng vũ đạo thì thật tuyệt vời.”
Vừa nói, Ngô Giang vừa không ngừng gắp thức ăn cho cô, ánh mắt lại liên tục lướt dọc cơ thể cô gái đối diện. Lâu nhất vẫn dừng lại nơi vòng ngực đầy đặn căng tròn dưới lớp váy ôm khiến anh gần như không kìm được, chỉ muốn máu mũi tuôn trào.
“Đ… đúng vậy… anh Ngô… đây là lần đầu tiên em được làm Streamer… Nhưng vũ đạo thì từ nhỏ vẫn luôn luyện tập rồi ạ…”
Uống thêm một ly rượu vang, giọng nói của Bối ŧıểυ Huyên đã hơi líu lưỡi, gò má đỏ hây hây, đôi mắt long lanh như phủ một lớp sương mỏng, ánh nhìn lộ ra vài phần e lệ lẫn mị hoặc.