Nữ sinh đằng sau đã đi theo hắn một đoạn đường từ lúc hắn bước ra khỏi cổng trường, xem ra lại giống những nữ sinh nhàm chán trước đó.
Lục Hoài Dữ quay đầu lại, lạnh mặt không kiên nhẫn hỏi: “Cô có thể đừng đi theo tôi nữa không?”
Nữ sinh nghe thấy lời hắn nói giống như sắp khóc, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận chỉ lớn cỡ bàn tay lanh lợi, lông mi dài mảnh, chớp chớp liên tục, mắt to lấp lánh ánh nước, hốc mắt hơi hơi hồng, lã chã chực khóc, vẻ mặt tủi thân nhìn hắn.
Lục Hoài Dữ tự dưng cảm giác rằng nàng hình như có quen hắn từ trong ánh mắt nàng.
Trong trường học mọi người đều biết Lục Hoài Dữ rất tuấn tú, nhưng chưa từng có nữ sinh nào dám tới gần hắn, bởi vì cả người hắn phả ra hơi thở người sống chớ lại gần.
Lục Hoài Dữ đi tới trước một đoạn nữa, người đi theo sau tự cho rằng hắn không nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ tiếng, uốn éo quá mức, nàng vẫn đi theo phía sau, khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt, tự mình giơ tay lên lau nước mắt rơi xuống, mắt hồng hồng ngập nước ngóng nhìn hắn.
Trong lòng Lục Hoài Dữ căng thẳng, bỗng dưng cảm thấy đau lòng.
Giọng điệu ghét bỏ hỏi, “Sao cô không về nhà?”
“Em… Hu hu…”
Mới vừa nói ra một từ, nữ sinh liền bụm mặt khóc lên.
Nữ sinh này chính là Thẩm Minh Duyệt, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng nàng đang ngủ trưa, kết quả vừa tỉnh lại đã tới nơi này rồi, hình như là trường trung học phổ thông, đúng lúc tan học, bọn học sinh lao ra như ong vỡ tổ từ cổng trường.
Bọn họ mặc đồng phục có hơi lỗi thời, tóc nữ sinh cắt ngắn trên vai hoặc buộc đuôi ngựa, có vài nam sinh còn chải quả đầu bổ luống.
Thẩm Minh Duyệt cảm thấy trang phục và kiểu tóc của bọn họ rất kỳ quái, không phù hợp với thẩm mỹ hiện tại.
Trên người nàng cái gì cũng không có, tiền và di động không mang, chân vẫn đeo dép lê, bàng hoàng đứng trước cổng trường, bỗng nhiên nhìn thấy có một nam sinh đi ra giống chú, giống y thiếu niên nàng đã từng nhìn thấy trong album lúc trước, Lục Hoài Dữ thời niên thiếu.
Nàng vội vàng đi lên gọi hắn một tiếng, hắn không đáp, đến đôi mắt cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái, cứ đi về phía trước, Thẩm Minh Duyệt liền đi theo phía sau.
Nghe thấy hắn dùng giọng điệu ghét bỏ nói nàng đừng đi theo hắn, mấy năm nay nàng được Lục Hoài Dữ chìu hư, nào nghe nổi giọng điệu nặng nề hắn vừa nói.
Hơn nữa nàng vừa tỉnh đã tới nơi xa lạ kì quái này, chú còn không nhận ra nàng.
Trong lòng nhất thời hoảng loạn, vừa tủi thân không kìm được, nước mắt từng hạt từng hạt tuôn ra từ hốc mắt nghẹn hồng, sau khi hắn vứt xuống câu nói đó liền đi nhanh về phía trước, Thẩm Minh Duyệt một bên khóc một bên đuổi theo.
Nàng không biết nơi này là chỗ nào, cũng không biết vì sao nàng ngủ một giấc tỉnh lại liền đến nơi này, nam sinh này không phải chú của nàng, tuy rằng hắn và chú lớn lên rất giống nhau, nhưng hắn không quen nàng, dùng ánh mắt lạnh lùng miệt thị nhìn nàng, giọng điệu nói chuyện cũng lãnh đạm cực kỳ.
Chú của nàng đâu? Vì sao không thấy?
Thẩm Minh Duyệt chìm vào cảm giác hoảng loạn, khóc không thể khống chế, nước mắt như hạt châu rơi xuống lạch cạch lạch cạch.
Vẻ mặt Lục Hoài Dữ cạn lời nhìn thiếu nữ đứng trên đường cái khóc đau lòng đến vậy, hắn hình như đâu có làm gì quá với nàng đâu, tâm lý quá yếu ớt.
Nàng khóc nấc lên, trên khuôn mặt nhỏ tựa như hoa lê đẫm nước, một bàn tay lau nước mắt, một bên khống chế không được nấc lên, hức hức ra tiếng, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Lục Hoài Dữ do dự trong nháy mắt, tính nhấc chân chạy lấy người, bỗng nhiên tầm mắt bị bộ ngực nàng hấp dẫn.
Bộ ngực thiếu nữ phơi phới tràn đầy, áo ôm sát hiện rõ độ cung no đủ, cách lớp áo run run rẩy rẩy, bầu ngực nàng theo nàng rung động, cứ như vậy đung đưa trước mắt Lục Hoài Dữ, nước mắt làm ướt một mảng nhỏ trước ngực nàng, hơn nữa hình như là chỗ đầu vú.
Lục Hoài Dữ nhìn không dời mắt, nhưng vẫn quyết định không để ý tới nàng, bước vài bước về phía trước nhưng không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo của nàng, chỉ nghe thấy tiếng tủi thân nức nở của nàng, còn có tiếng nấc đáng thương.