52. Cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, lúc cười lên trông ngọt ngào đến vậy
Thẩm Minh Duyệt vì phòng mình dậy không nổi nên đặt báo thức riêng, kết quả không đánh thức được nàng lại đánh thức Lục Hoài Dữ, tiếng chuông báo thức còn đang vang, cô gái nhỏ chui đầu vào trong lòng ngực hắn rầm rì co rúc người lại.
Cất lên giọng mũi lẩm bẩm, “A… Chú… ồn quá…”
Lục Hoài Dữ duỗi cánh tay dài ra, lấy di động trên tủ đầu giường xuống tắt báo thức.
Cô gái nhỏ vẫn cứ nép ở trong lòng ngực hắn ngủ say, Lục Hoài Dữ cười cười bất đắc dĩ, tối hôm qua còn nói hôm nay nhất định phải rời giường sớm một chút, báo thức vang rung trời cũng không thể đánh thức nàng.
Xem ra thật sự làm nàng mệt quá, hôn xuống đỉnh đầu nàng, Lục Hoài Dữ không đánh thức nàng, để nàng ngủ thêm một lát, bản thân đi rửa mặt mặc quần áo chỉnh tề xuống nhà chính bồi thái phu nhân ăn bữa sáng.
Anh cả chị dâu cả và anh hai chị dâu hai đều đã có mặt, Lục Ninh Viễn cũng dậy sớm đang ngồi ở một bên dụi mắt.
Mọi người thấy Lục Hoài Dữ một mình đi vào không dẫn theo cô gái nhỏ xuống cùng, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra.
Thái phu nhân còn nhìn phía sau hắn vài lần, không thấy cô gái nhỏ hoạt bát đâu cả.
Thái phu nhân Lục vẫy tay bảo Lục Hoài Dữ ngồi bên cạnh bà, lôi kéo tay hắn nhẹ giọng nói, “Lão tam, con vẫn nên kiềm chế một chút, con bé Duyệt Duyệt chân yếu tay mềm, đừng có mà làm nó mệt quá.”
Mới qua một ngày mà tâm tư của thái phu nhân đã chạy tới trên người cô gái nhỏ.
Khi Thẩm Minh Duyệt tự tỉnh lại, đã là giữa trưa, vừa thấy thời gian hiển thị trên di động, sợ tới mức vội vàng từ trên giường bò dậy, “Hu hu, vì sao chú không đánh thức mình, không xong không xong rồi.”
Nhưng nên làm thế nào bây giờ, ngày đầu tiên đến đã để lại ấn tượng xấu cho người nhà hắn.
Lúc Lục Hoài Dữ mở cửa tiến vào, nhìn thấy cô gái nhỏ đang vặn tay ra sau cài áo ngực, ánh mặt trời xuôi theo tấm lưng trắng nõn của nàng, nàng kéo hai dây lưng, áo ngực màu đen thật sự quá nổi bật trên làn da trắng muốt.
Đại khái do quá mức sốt ruột, có cài thế vào cũng không khớp, bỗng nhiên có một bàn tay cọ qua mu bàn tay nàng, nắm dây lưng giúp nàng cài lại.
Thẩm Minh Duyệt quay đầu, bĩu môi dỗi, “Vì sao chú không gọi em dậy?”
Rõ ràng bản thân ngủ giống một bé lợn nhỏ mà giờ còn quay ra trách hắn.
Lục Hoài Dữ nhéo mặt nàng, “Báo thức vang lên vài lần, cũng không thể đánh thức bé heo nhỏ nằm trên giường.”
Thẩm Minh Duyệt né mặt không cho hắn nhéo, chú vậy mà dám nói nàng là heo nhỏ.
Kéo tay hắn vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lo lắng nói, “Chú, chú nói xem liệu người nhà chú có cảm thấy em rất không lễ phép, thức dậy muộn như vậy.”
Lục Hoài Dữ cười, giữ chặt nàng, “Cứ coi họ như người nhà của mình, thì bọn họ chính là người nhà của em, sáng nay thái phu nhân còn bảo chú đừng làm em mệt quá.”
Thẩm Minh Duyệt nghe ra được ý tứ bên trong, một chốc gương mặt liền đỏ, túng quẫn muốn tránh ở trong phòng không ra.
Mở to đôi mắt long lanh nước nhìn Lục Hoài Dữ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại cả giận nói, “Đều tại chú!”
Lục Hoài Dữ bị dáng vẻ trẻ con của nàng chọc cười, nhịn không được lại nhéo mặt nàng, nàng tức giận quay đầu tránh đi.
“Đều là chú sai, chú không nên “giã” Duyệt Duyệt “giã” tới muộn như vậy, lần sau chỉ “giã” ba hồi là được.”
Hai mắt Thẩm Minh Duyệt trừng lớn, dựa theo thể lực của chú ba lần cũng rất lâu nha!
“Hai lần, không thể bớt được nữa, em còn bớt nữa là tính để chú nghẹn chết hay sao?”
Thẩm Minh Duyệt nghĩ nghĩ, tuy rằng hai lần cũng rất lâu, nhưng cũng không thể bớt nữa.
Sau này mới biết được mình quá ngây thơ rồi, một hồi của chú kéo còn dài hơn so với hai lần bình thường! Còn cố ý thả chậm động tác để tra tấn nàng, cuối cùng tra tấn đến khi nàng phải chủ động nhấc chân quấn hắn muốn hắn nhanh một chút cho nàng.
Còn may là giữa trưa mọi người đều bận rộn, nên đi làm thì đi làm, nên đến công ty thì đến công ty, chỉ còn Lục Ninh Viễn học đại học vẫn ở nhà, không phải đối mặt với ánh mắt của cả đại gia đình nên Thẩm Minh Duyệt
thở phào nhẹ nhõm.
Thái phu nhân Lục vừa thấy Thẩm Minh Duyệt đến liền vội vàng phân phó người đưa đồ ăn lên cho nàng, “Duyệt Duyệt hẳn là đói rồi, mau tới đây ngồi ăn đi, con thích ăn cái gì thì cứ nói bọn họ làm cho con.”
Thẩm Minh Duyệt ngoan ngoãn đi qua, cười khanh khách nói, “Cảm ơn dì ạ, không cần phiền toái vậy đâu, con ăn gì cũng được.”
Cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, lúc cười lên ngọt ngào đến vậy, thái phu nhân Lục càng nhìn càng thích.
Khi Thẩm Minh Duyệt phải đi, thái phu nhân Lục kéo tay nàng luyến tiếc, bắt Lục Hoài Dữ phải thường xuyên đưa nàng về, còn nói bằng không cứ ở nhà này luôn, dọn ra ngoài thì có gì tốt chứ, nhà chính cách trường học của Duyệt Duyệt cũng không xa.
Lục Hoài Dữ phải nói mãi sẽ thường xuyên về, thái phu nhân Lục mới chịu thả người đi, Lục Ninh Viễn ở phía sau nghe thấy liền ghen tị, “Bà nội có dì nhỏ rồi nên không thèm quan tâm cháu trai của bà nữa rồi.”
Thái phu nhân Lục vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo mặt cậu, “Sao lại không quan tâm nữa, đều là bảo bối của bà, bà quan tâm hết.”