Thẩm Minh Duyệt lên cuối cấp, vào kì nghỉ hè, bệnh tình của mẹ đã tiến triển tốt hơn nên có thể xuất viện, đón nhận chú Lương cầu hôn, mẹ Thẩm và chú Lương còn muốn trả lại số tiền lúc trước cho Lục Hoài Dữ.
Khi mẹ Thẩm nằm viện, Lục Hoài Dữ còn chưa từng tới thăm, lần này là lần đầu tiên gặp mặt, mặt mày cô gái nhỏ giống hệt mẹ nàng.
Thẩm Minh Duyệt và mẹ Thẩm ngồi với nhau, còn muốn làm bộ không quen biết Lục Hoài Dữ, mắt không dám nhìn hắn, giả bộ thật sự.
Hai bên ăn bữa cơm với nhau, kỳ thật cũng không thân thiết gì, ngay cả khi bắt đầu hoà giải, ba Thẩm có ý lui tới cũng chỉ là lấy cái cớ, nhưng chỉ cần Lục Hoài Dữ muốn, có thể làm người khác cảm giác thân thiết được.
Lương Đàm Hải có một công ty nổi danh ở Singapore, trong bữa tiệc nói chuyện đầu tư với Lục Hoài Dữ, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Lục Hoài Dữ nói chuyện với ông, khóe mắt lại nhìn cô gái nhỏ cúi đầu, cầm muỗng ăn đồ ngọt, sốt chocolate dính vào khóe môi, nàng duỗi đầu lưỡi nhỏ liếm đi.
Bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, gọi người phục vụ lấy thêm mấy món ngọt, cố tình đặt bánh mousse chocolate mà nàng thích ở trước mặt nàng. Nàng nhìn hắn, mặt mày mang theo ý cười ngọt ngào.
Còn rất lễ phép nói cảm ơn với hắn, “Cảm ơn chú.”
Hắn cười, cong khóe miệng, thật muốn xoa xoa đầu cô gái nhỏ.
Lương Đàm Hải cười nói, “Bọn tôi muốn đưa Duyệt Duyệt về sống chung.”
Nghe câu nói đó, Thẩm Minh Duyệt đang cúi đầu ăn bánh kem mà cái muỗng cầm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, kinh ngạc ngẩng đầu.
Giọng điệu sốt ruột, “Vì sao con lại không biết, hai người sao lại không nói với con.”
Mẹ Thẩm – Ngô Vận vỗ vỗ tay nàng, “Bọn mẹ tính toán chờ con học xong học kỳ này thì xin nghỉ học, cùng với chú Lương đi Singapore.”
Thẩm Minh Duyệt lắc đầu, “Con không muốn.” Nàng không muốn, không muốn rời xa chú. Nội tâm sốt ruột hoảng sợ, đôi mắt nhìn chú, chỉ thấy chú mím môi, hắn cũng không nói gì.
Cơm nước xong, Thẩm Minh Duyệt đi theo mẹ trở về, nhìn chú một người lái xe rời đi.
Nàng nhắn WeChat cho hắn, “Chú…. chú”
Qua thật lâu cũng không thấy hắn nhắn lại.
Thẩm Minh Duyệt càng nghĩ càng hoảng, ngày hôm sau trốn giờ tự học, chạy về nhà.
Mở cửa, chỉ có dì giúp việc đang quét tước vệ sinh.
“Dì ơi, chú về chưa dì?”
“Chưa về đâu con, hình như tiên sinh đã ra ngoài từ tối hôm qua.”
Buổi tối ngủ, Lục Hoài Dữ vẫn chưa trở về, Thẩm Minh Duyệt gọi điện thoại cho hắn rất nhiều lần, hắn cũng không nhận.
Gọi đến lần thứ sáu, vẫn như cũ không có gọi được, Thẩm Minh Duyệt có chút nhụt chí lại có chút tủi thân.
Cầm điện thoại nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, ngày thường nào có ngủ sớm như vậy, nếu đi học thì chú còn khắc chế một chút, giảm bớt vài lần lăn lộn nàng, nhưng vẫn làm nàng mất hồn, đến cuối tuần, hắn buông thả tay chân, mãi đến khi lăn lộn nàng đến ngất xỉu mới bỏ qua.
Nàng giật cả mình, nhìn màn hình điện thoại, lập loè chữ “Chú”, vội vàng nhấn nghe. La lớn, “Chú.” Giọng điệu rất tủi thân.
“Sợ à?”
Tối hôm qua cơn lũ bất ngờ ập đến, số người tử vong lớn, Lục Hoài Dữ nhận được thông báo vội vội vàng vàng chạy qua xử lý, tín hiệu nơi nông thôn không tốt, hôm nay trở lại trấn trên nghỉ ngơi mới nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi của nàng.
Thẩm Minh Duyệt cắn môi, “Chú, em không muốn đi Singapore.”
Số tiền lúc trước hắn đưa nàng Lương Đàm Hải đều giữ lại, Lục Hoài Dữ đã sớm hiểu rõ vì sao cô gái nhỏ lại dám hôn hắn khi ở trên xe, đơn giản bởi vì hắn đã đưa nàng tiền, hiện tại giữa bọn họ đã không còn ràng buộc, nàng muốn chạy cũng không phải không thể.
Nhưng hiện tại, cho dù nàng muốn chạy, Lục Hoài Dữ cũng sẽ không cho nàng chạy
“Duyệt Duyệt, ở bên cạnh chú, em muốn làm gì thì làm cái đó, không ai có thể cưỡng ép em.”