Thẩm Minh Duyệt nhận được tin nhắn của chú Lục, lập tức thu thập đồ đạc rồi báo với mẹ việc nàng quay về trường học, mẹ Thẩm dặn nàng chuyên tâm học tập, không cần phải thường xuyên về nhà với bà.
Thẩm Minh Duyệt gục đầu vào lòng mẹ làm nũng, “Con chỉ muốn ở nhà với mẹ thôi.” Từ sau khi cha nàng qua đời, mẹ Thẩm rất lâu rồi không thấy con gái cười một cách vô ưu vô lo như vậy, dịu dàng vuốt tóc nàng.
Thẩm Minh Duyệt mở cửa xe nhìn thấy người đang ngồi bên trong, liền ngồi vào phía sau ngoan ngoãn gọi, “Chào chú Lục”.
Khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười ngọt ngào.
Nàng vẫn tưởng người tới đón nàng là tài xế Tiểu Dương, vậy mà người đang ngồi ở vị trí ghế lái lại là Lục Hoài Dữ.
Tối hôm qua, Lục Hoài Dữ không được ôm cô gái nhỏ trong ngực nên ngủ có chút không ngon, tướng ngủ của cô bé rất xấu, mỗi lần hắn đều phải ôm nàng ngủ, nàng mới không lăn lộn lung tung, hôm nay thế nhưng có chút không kiềm chế được, tự mình lái xe tới đón cô bé về.
Lục Hoài Dữ bảo nàng lên ngồi vào ghế trước rồi hỏi, “Duyệt Duyệt ăn cơm chưa?”
Thẩm Minh Duyệt nhìn hắn, “Em ăn rồi, chú có ăn cơm đúng giờ không đó? Chú phải nhớ ăn cơm đúng giờ đó nha.”
Nàng biết hắn một khi bận việc liền không có thời gian ăn cơm, trước đó còn bị đau dạ dày, đau đến mồ hôi lạnh đầy người, sắc mặt xhắn trắng.
Lục Hoài Dữ nghe vậy cười nhạt, cô gái nhỏ hiện tại còn quản cả việc ăn uống của hắn, còn đâu bộ dáng nơm nớp lo sợ cung kính mỗi khi đứng trước mặt hắn.
Giơ tay xoa xoa đầu cô bé, ôn nhu nói, “Chú nhớ rõ rồi, Duyệt Duyệt yên tâm đi.”
Thẩm Minh Duyệt âm thầm ngả đầu lại gần muốn cho hắn xoa thêm vài cái, bàn tay hắn ấm áp hữu lực, nàng rất thích hắn xoa tóc nàng.
Ngày mai chính là thứ hai, Thẩm Minh Duyệt trước khi ngủ mang sách vở và đồ dùng kiểm tra lại một lượt rồi mới cất vào cặp sách, bỗng nhiên nghe thấy Lục Hoài Dữ gọi nàng.
“Duyệt Duyệt.” Âm thanh hắn có hơi mơ hồ không rõ, hình như vọng ra từ phòng tắm.
Lục Hoài Dữ ở trong phòng tắm cách cửa nói với nàng, “Duyệt Duyệt giúp chú lấy khăn lông và quần lót lại đây, quần lót để chỗ nào em biết không?”
“A…… Nội y… quần lót?” Thẩm Minh Duyệt mặt thoáng chốc liền đỏ lên, nàng biết đặt ở nơi nào, có khi nàng cũng giúp dì giúp việc làm chút việc.
“Biết biết biết ạ……” Nói xong liền vội vàng chạy đi.
Từ trong ngăn kéo phía dưới tủ quần áo liền tùy tiện lấy một cái màu trắng, rồi chạy về phía cửa phòng tắm.
“Chú, em lấy được rồi.”
Lục Hoài Dữ mở cửa, Thẩm Minh Duyệt đưa quần lót và cả khăn lông cuộn lại cho hắn, mặt đỏ giống như sắp bốc khói qua đỉnh đầu.
Lục Hoài Dữ bị vẻ ngoài hoảng loạn của nàng làm cho bật cười, mở ra liền thấy, cô gái nhỏ lấy thế nào lại lấy đúng cái quần mà lần trước Hàn Huân tặng cho hắn, là loại một dây, còn tặng một cái khác giống vậy cho Nghiêm Đông Kình, nói trắng ra cái quần này khiến cho tiểu Lục của hắn phơi bày không sót một tí gì, hắn vừa nhận liền ném vào một góc.
Thẩm Minh Duyệt bò lên trên giường, lấy chăn bao kín chính mình từ đầu đến chân, trên mặt nóng bừng bừng.
Lục Hoài Dữ đi ra ngoài liền nhìn thấy trên giường phồng lên một cái bao, “Duyệt Duyệt, đừng làm khó mình.”
Thẩm Minh Duyệt nghe thấy thì lộ ra cái đầu từ trong chăn, nhìn thấy chú Lục đứng trước giường, trên mặt càng đỏ, vội vàng vùi đầu lại vào trong chăn.
Trên người hắn mặc cái quần lót màu trắng, quần lót chật căng, phác họa rõ ràng hình dạng cây gậy kia, làm sao nào mà lại lớn như vậy? Mặt Thẩm Minh Duyệt lại sắp bốc khói. (Khúc này chắc chú Lục cuối cùng vẫn phải lấy “quần dây” che thân để ra ngoài :))
Cô gái nhỏ giống hệt con thỏ con, đôi mắt trừng đến tròn xoe, từ trong động thò cái đầu nhỏ ra ngoài, chớp mắt một cái lại đem đầu rụt về trong động.
Thẩm Minh Duyệt lôi kéo chiếc chăn đang tuột xuống trên người mình, “Ô…… Không phải……”
Cô bé không dám nhìn, thế nào lại lấy nhầm cho hắn cái quần lót như vậy.
Mặt cô gái nhỏ đỏ bừng dưới ánh đèn, giống hệt đóa hoa kiều diễm ướt át, lông mi vừa dài vừa mềm mại khẽ run rẩy, che khuất ánh sáng trong đôi mắt đen láy, thắt lưng của chiếc áo ngủ đã có chút hơi lơi lỏng, lộ ra đầu vai mượt mà cùng nửa bên bộ ngực trắng nõn.
Ánh mắt Lục Hoài Dữ u ám đi, cằm căng chặt, dịu dàng nói, “Duyệt Duyệt, lại đây với chú nào!”
Thẩm Minh Duyệt lấy tay che mặt, nghe hắn nói liền ngước đôi mắt đen trong trẻo sâu thẳm nhìn hắn, con ngươi ướt át, mềm mại lại đáng thương.
Lục Hoài Dữ cố ngăn chặn dục vọng đang bùng lên mãnh liệt, âm thanh ám ách nhưng ngữ khí lại dịu dàng, vươn cánh tay thon dài về phía nàng, “Duyệt Duyệt đến đây.”
Hắn cố gắng nhẹ nhàng, để con thỏ nhỏ vốn sợ người trở nên bớt đề phòng, tự mình chạy ra khỏi động lại gần hắn.
Thẩm Minh Duyệt còn chưa kịp dịch ra đến mép giường đã bị hắn ôm lấy eo bế lên, thân thể gắt gao dán chặt vào nhau, cánh môi cũng gắt gao dán chặt.
Môi hắn dán chặt lên cánh hoa của cô gái nhỏ, cọ xát dỗ dành, “Duyệt Duyệt thật ngoan.”
Hắn ngậm lấy đôi môi mọng hồng phấn khẽ khàng liếm mút, tưởng như có thể hút được mật ngọt của đóa hoa, hắn hôn nhẹ xuống cằm nàng, dùng nước miếng thấm đến khi đôi môi khô khốc của nàng đến khi ướt dầm dề.
Âm thanh ám ách của hắn từ giữa đôi môi hai người đang dán chặt hàm hồ tràn ra, làm rung động đến tận trong tim Thẩm Minh Duyệt.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn rõ ràng truyền sang nàng, còn có một cây gậy ngang ngạnh động đậy ở trên bụng nàng, cây gậy kia hình như cũng có sinh mệnh, nàng có thể cảm nhận được mạch đập nảy lên từ trên cây gậy.
Người đàn ông dịu dàng nói, “Duyệt Duyệt ngoan, hé miệng.”
Bên tai Thẩm Minh Duyệt đều đỏ hết cả lên, ngốc ngốc mở miệng, đầu lưỡi của hắn liền chen vào, nhét đầy khoang miệng nho nhỏ của nàng.