Giang Nguyệt nướng sáu cái bánh, khi mang đến thì Nhiếp Chiêu cảm thấy muốn chết. Hắn thực sự không biết vì sao nàng nướng nhiều như vậy, một cái tượng trưng là đủ rồi.
Bánh nhìn bên ngoài vàng ươm, nhưng độ dày của chúng vượt quá một tấc, lại không có nhiều dầu. Theo kinh nghiệm làm bếp của Nhiếp Chiêu nhiều năm cho Giang Nguyệt, hắn cảm thấy mấy cái bánh này đều chưa chín.
“Muội không tự nếm thử trước à?” Nhiếp Chiêu hỏi một cách chân thành.
Giang Nguyệt: “Tiết Phu nhân bảo muội ăn cái bà làm, cái muội làm giữ lại, đợi huynh về cho huynh ăn.”
Nhiếp Chiêu không tin Tiết phu nhân không nhìn ra bánh chưa chín, chắc bà không muốn làm giảm nhiệt tình của Giang Nguyệt nên đẩy hắn ra chịu trận. Tử đạo hữu bất tử bần đạo*.
(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống c.h.ế.t không quan trọng, tương tự câu “Sống c.h.ế.t mặc bay tiền thầy bỏ túi”
Hắn cẩn thận cắn một miếng, rất kỳ diệu. Nhiếp Chiêu đã nhiều lần dùng từ kỳ diệu để miêu tả tài nghệ nấu ăn của Giang Nguyệt.
Lớp vỏ vàng giòn bên ngoài còn có một lớp vỏ khác, nhưng đã cháy đen như than. Rõ ràng là bánh ban đầu đã bị cháy, để cứu chữa, nàng đã bọc thêm một lớp vỏ mới bên ngoài.
Bên trong bọc nhân thịt bò băm nhuyễn và rau mùi, quả thực chưa chín, thịt bò còn đang rỉ máu, một miếng ăn vào có cảm giác phong phú, hắn không nghĩ ra từ nào khác để miêu tả, chỉ có thể nghĩ đến từ kỳ diệu.
Thực ra nếu thịt bò tươi mềm thì tái một chút cũng không sao, nhưng rau mùi thì...
Giang Nguyệt trông đợi nhìn hắn, nói: "Tam ca, rau mùi rất quý phải không? Nên huynh ở nhà chưa bao giờ mua. Trong bếp quân đội có rau mùi, muội đã cố ý cho thêm một ít."
Không phải là hắn không mua, mà là hắn hoàn toàn không thích ăn rau mùi!
Tại sao các bậc cha mẹ không kén ăn? Bởi vì họ là người đi chợ và nấu ăn, đương nhiên sẽ không mua những món mà mình ghét, và Nhiếp Chiếu cũng thế, làm sao hắn mua rau mùi được?
Cho nên Giang Nguyệt sống cùng hắn, chưa bao giờ ăn rau mùi, giờ lại làm cho nàng hiểu lầm rằng hắn không dám mua.
Nhiếp Chiếu vừa nói với Giang Nguyệt, "Người nhà không thương muội, huynh là người thương muội nhất", bây giờ Giang Nguyệt lại dùng chuyện này để thử thách hắn.
Hắn có phải là người chịu không nổi thử thách không?
Giang Nguyệt vẫn đang tha thiết nhìn hắn, Nhiếp Chiếu nghĩ vậy, cắn răng ăn liền hai miếng. Mùi rau mùi nồng nặc xộc thẳng lên đầu, Giang Nguyệt lại cho quá nhiều muối, thịt bò không được ướp trước, còn tái nên rất tanh, hòa với vị đắng của vỏ bánh cháy, quả thật là cực hình.
Hắn trắng bệch mặt mày, đóng hộp lại, cố nén ghê tởm, nói: "Ta ăn no rồi, tối nay đã dùng bữa tại quân doanh, để lại mai ăn."
Giang Nguyệt không chút nghi ngờ, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, đã bị Nhiếp Chiếu cưỡng ép lôi dậy.
Nàng mắt nhắm mắt mở dựa vào người hắn hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nhiếp Chiếu vỗ má nàng: "Dậy đi, đừng ngủ nữa, để ta chải tóc cho muội."
Đã lâu lắm rồi không chải tóc cho Giang Nguyệt, Nhiếp Chiếu cảm thấy bứt rứt, như thể thiếu cái gì đó. Sáng nay mặc đồ xong bỗng nhiên lại cảm thấy thèm, cuối cùng quyết định đánh thức Giang Nguyệt dậy, thể hiện một chút tình thương.
Giang Nguyệt không ngờ Nhiếp Chiếu lại sốt ruột gọi nàng dậy chỉ để chải đầu, nàng ngã vật xuống giường: "Không cần đâu, chút nữa muội tự chải."
Nhiếp Chiếu tiếp tục vỗ mặt nàng, kéo nàng dậy, Giang Nguyệt ôm cột giường không chịu buông: "Tam ca, muội thực sự mệt, thực sự mệt, huynh đừng gọi muội nữa!"
Kháng cự vô ích, Nhiếp Chiếu bế nàng lên, ngồi trước gương, Giang Nguyệt mệt mỏi đến độ ngồi cũng ngủ gật.
Nhiếp Chiếu lại vô cùng hào hứng, chải cho nàng một kiểu tóc song hoàn kế, trước đây hắn dùng ngân lượng quân lương làm một đôi liên bồng nhỏ bằng bạc cỡ ngón tay cái, hắn xỏ chúng vào dây lụa đỏ tươi, buộc hai bên tóc song hoàn của nàng, để ngân liên bồng rủ xuống dưới dây lụa, trông rất tinh tế.
Hắn chạm vào má nàng, lại dùng phấn của Tiết phu nhân tặng để chấm một nốt đỏ trên trán nàng.
Thật đáng yêu, Nhiếp Chiếu nghiến răng, không kiềm được, cắn một cái lên má trắng nõn của nàng, rồi bế nàng về giường tiếp tục ngủ, rồi hân hoan đi tập luyện ở quân doanh.
Giang Nguyệt tỉnh dậy, lăn một vòng trên giường, cảm giác có thứ gì lạnh buốt chạm vào má. Nàng sờ thử, phát hiện đó là liên bồng bạc được cột vào dây lụa, và không chỉ có một.
Trong nồi còn đang nóng món canh bánh lá do Nhiếp Chiếu nấu cho nàng. Vừa sờ vào liên bồng bạc, nàng vừa dùng thìa khuấy canh, cảm giác có gì đó quen thuộc.
Thịt bò băm nhỏ, rau mùi, vỏ bánh xé nhỏ và một ít vụn bánh cháy...
Sao giống như là nguyên liệu làm bánh hôm qua của nàng thế nhỉ?
Giang Nguyệt tìm kiếm, cuối cùng xác định rằng Nhiếp Chiếu đã băm nhỏ bánh hôm qua chưa ăn hết để nấu canh cho nàng!
Kẻ lừa đảo, rõ ràng nói để lại cho bữa sáng mai mình ăn, cuối cùng lại băm nhỏ thành canh để lừa nàng.